Thậm chí còn làm tổn thương cô ta không biết bao nhiêu lần.
Nỗi đau ấy, cứ tích tụ hết lần này đến lần khác, khiến cô ta như chìm trong hận thù, không thể tự giải thoát cho mình.
Thậm chí vô số lần trong giấc mơ nửa đêm, sẽ bị ác mộng làm cho sợ hãi tỉnh lại.
Trong giấc mơ, sự nhạo báng, chế giễu của người đời khiến cô ta cảm thấy xấu hổ, thậm chí cảm thấy sự tồn tại của mình giống như một trò đùa.
Vai hề, đó chính là nói cô ta.
“Kiều Vi, buông tha cho người khác chính là buông tha cho mình, không phải sao?”
Từ lâu, Mộ Thiển thực sự đã không tính toán nhiều như vậy với Kiều Vi.
Cô nằm ở trên giường, không thể giãy dụa, chỉ có thể mở to mắt nhìn Kiều Vi.
Đột nhiên, cô khẽ nheo mắt hỏi: “Năm năm trước, là do cô sao? Tai nạn xe cộ kia không phải do nhà họ Mặc gây ra mà là do cô đúng không?”
Cô cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó và cảm thấy nhà họ Mặc tuy tàn nhẫn nhưng sẽ không làm ra chuyện trắng trợn như vậy.
Ông cụ nhà họ Mặc đã cho cô một khoản tiền cực lớn sau đó truyền tin ra ngoài, chính là vì muốn những người thấy tiền sáng mắt ra tay với cô. Nhưng những người đó chỉ là người có năng lực bình thường.
Nhưng những người truy sát cô ngày hôm đó là những người có thân thủ mạnh mẽ, không phải người thường.
Do đó, rất có thể Kiều Vi đã làm điều đó.
Kiều Vi giật mình, nhìn Mộ Thiển với đôi mắt vô hồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724983/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.