Anh ta quay đầu bước đi, nhìn dáng vẻ như trẻ con tùy hứng.
“Đứng lại!”
Ông cụ nhà họ Cố rống lên một tiếng: “Hai người các người làm văn phòng này như một đống rác như vậy, không cho thu dọn xong cũng đừng mong có thể đi.”
Thật sự là không ra thể thống gì, nhìn văn phòng hiện tại thành hình dạng gì chứ!
Cố Bất Phàm liếc nhìn mấy tập tin cùng cái gì đó rải rác lung ta lung tung trên đất, cau mày: “Chờ một lúc cháu sẽ gọi người đến thu dọn.”
“Tao bảo mày và Cố Khinh Nhiễm thu dọn, mày nghe không hiểu tiếng người à? Một tiếng rống giận vang lên, pha thêm tức giận.
Cố Bất Phàm bĩu môi, trừng mắt nhìn ông cụ nhà họ Cố một chút, cuối cùng không cam tâm tình nguyện cúi đầu bắt đầu thu dọn tài liệu.
Cố Khinh Nhiễm cũng không có thể khoanh tay đứng nhìn, bắt đầu đưa tay thu dọn với anh ta.
“Tao nghe nói, là mày lấy đi mấy người mà Khinh Nhiễm an bài ở khu nhà của nhà họ Mộ bên kia?”
Thấy hai người ở ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, ông cụ nhà họ Cố cũng không có nhàn rỗi, liên tiếp đề ra câu hỏi cho Cố Bất Phàm.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ông cụ nhà họ Cố rõ ràng khắp nơi nhằm vào Cố Bất Phàm, Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm luôn đặt ở trong mắt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều ôm ấp nghi hoặc, không rõ vì sao.
“Vâng.”
Cố Bất Phàm tuy rằng muốn phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả. Những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724977/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.