Chương trước
Chương sau
“Tôi tìm Phương Nhu.”
“Chị Phương, có người tìm chị.”
Trần Tương kêu một tiếng, quay trở lại ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục xem ti vi.
Phương Nhu từ phòng đi ra, hỏi Trần Tương, “Ai vậy?”
“Em không biết đâu.”
“Oh”
Phương Nhu gật đầu một cái, suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, Trần Tương mới vừa tới Hải Thành, làm sao biết ai với ai chứ?
Đi tới cửa phòng khách, nhìn người đàn ông xa lạ, Phương Nhu trong lòng lập tức có chút cảnh giác, “Anh... Tìm tôi có chuyện gì?”
“Thích thiếu muốn gặp cô.”
Người đến trực tiếp cho biết mối quan hệ.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Cô ấy duỗi tay định đóng cửa lại, nhưng người đàn ông còn nhanh hơn, duỗi chân chặn cửa lại, còn nói thêm với cô ấy, “Chuyện rất quan trọng, Thích thiếu nói, nếu không đi, nhất định sẽ hối hận.”
Nói xong anh ta bỏ đi.
Phương Nhu đứng ở cửa một lúc rồi đóng cửa lại.
Sắc mặt có chút khó coi.
Trần Tương quan tâm nói, “Chị Phương, chị không sao chứ?”
“A? Ừ? Không, không có sao, một người bạn.”
Cô ấy trở về phòng, trong lòng bồn chồn, cuối cùng thay quần áo, cùng Trần Tương nói một tiếng liền lái xe rời đi.
Trong xe, cô ấy gọi cho Thích Ngôn Thương.
” Thích Ngôn Thương, anh muốn làm cái quái gì vậy? Anh không thể buông tha cho tôi sao?”
Không biết bị Thích Ngôn Thương hành hạ bao lâu, Phương Nhu cảm thấy mình cũng mệt mỏi.
Người bên kia thật lâu cũng không thấy lên tiếng.
Hai người im lặng một lúc, người bên kia mới sâu xa nói một câu: “Phòng 903, khách sạn Royal View, tôi sẽ đợi cô.”
“Tôi sẽ không đi!”
“Chớ vội cự tuyệt, cô sẽ đến.”
Thích Ngôn Thương cúp máy, và ngay lập tức, Phương Nhu đã có thêm một lời mời kết bạn vào điện thoại của cô ấy.
Lời mời kết bạn do Thích Ngôn Thương gửi tới.
Khi cô ấy nhấp vào lời mời, đó là một bức ảnh, trong ảnh chính là khoảng khắc thân mật giữa hai người bọn họ.
Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy bức ảnh, đồng tử co lại, có chút tan vỡ.
Lập tức đáp lại một câu: “Thích Ngôn Thương, anh định ép chết tôi sao?”
Ding—
“Nghĩ sao vậy, nếu cô chết, trò chơi liền kết thúc, há chẳng phải là hết sức nhàm chán sao? Tôi cho cô hai mươi phút, nếu không gặp được cô, tôi sẽ đăng ảnh này lên mạng. Thân là thư ký cấp cao của công ty luật YY, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người quan tâm đến thân hình hấp dẫn của cô.”
Hèn hạ.
Cho dù Phương Nhu tức giận cả người phát run, cũng không khỏi không khuất phục, chỉ có thể ngoan ngoãn lựa chọn thuận theo.
Đi tới khách sạn.
Đến bên ngoài dãy phòng do Thích Ngôn Thương chỉ định.
Phương Nhu đứng ở cửa không dám bước vào.
Bởi vì cô ấy biết rằng bên trong là một ổ sói, đi vào thì dễ mà đi ra thì khó.
“Két.”
Ngay khi cô ấy do dự, cửa phòng mở ra.
Thích Ngôn Thương đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn cô ấy bằng nửa con mắt, “Tại sao không đi vào, sợ tôi như vậy hả?”
Anh ta cười xấu xa, nụ cười trên môi đầy mỉa mai.
Nụ cười đập vào mi mắt khiến Phương Nhu toàn thân run lên, có chút sợ hãi.
Nuốt nước miếng một cái, khiếp đảm hỏi: “Thích Ngôn Thương, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Mẹ tôi đã qua đời. Giữa hai chúng ta không còn vướng bận gì nữa, tất cả ân oán đều là của người đời trước, anh không thể đem nó đổ hết lên đầu tôi như vậy.”
Phương Nhu cảm thấy mình rất là ủy khuất, nhưng có thể làm sao, tình hình hiện tại nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ấy.
“Mẹ cô đã giết mẹ tôi. Cô có nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ qua mọi ân oán chỉ vì cái chết của mẹ cô không?”
Anh lạnh nhạt khịt mũi, “Phương Nhu, không trách tôi. Muốn trách chỉ có thể trách cô đã đầu thai sai gia đình, cô không nên sinh ra trong gia đình họ Phương.”
“Vì thế?”
Cô ấy không tức giận, hít sâu một hơi, hơi nhướng mi, dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn chằm chằm anh ta, “Nếu cái chết của tôi có thể làm cho anh thoải mái, tôi liền chết. Anh có thể nhận lấy.”
Cô ấy thực sự chán ngấy với lời đe dọa của Thích Ngôn Thương.
“Tôi biết gia tộc của anh rất lớn, có thế lực. Giết tôi đơn giản như giết một con kiến. Tôi không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ mong anh mau ra tay.”
Trì hoãn lâu như vậy, chính là một cực hình.
Mỗi ngày sống trong lo lắng, sợ hãi đối với cô áy như vậy là quá đủ rồi.
“Muốn chết như vậy?”
Thích Ngôn Thương nắm lấy cằm cô ấy, dùng sức nâng lên, buộc cô ấy phải nhìn thẳng vào mình, “Cô muốn chết, tôi sẽ không để cho cô được toại nguyện. Đi vào cho tôi.”
Anh ta lôi cô ấy vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Không lâu sau, trong phòng liền vang lên những thanh âm làm người ta mặt đỏ. Anh ta thô bạo khiến cho Phương Nhu căm ghét, tức giận, thậm chí nổi điên.
Nhưng có Trời mới biết, cơ thể cô ấy có phản ứng.
Người đàn ông cười khinh thường, “Ồ, không phải là cô ghét tôi sao? Miệng nói chán ghét nhưng thân thể lại phản ứng thẳng thắn như vậy? Hừ, đàn bà đều là dối trá như vậy.”
Thích Ngôn Thương sỉ nhục không thương tiếc.
Cô ấy không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại.
Không biết sau bao lâu, người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa xong nhận được điện thoại liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có Phương Nhu, cô ấy nằm trên giường, nhìn trần nhà, cả người có chút đờ đẫn.
Lý do khiến Thích Ngôn Thương rời đi là vì anh ta nhận được cuộc gọi từ em gái Thích Ngữ Anh.
Thích Ngữ Anh đang trốn ở quán bar uống rượu giải sầu.
“Cùng anh trở về!”
Bước vào quán bar ồn ào, mùi rượu nồng nặc xen lẫn hơi thở của thuốc lá phả vào mặt, có chút khó thở.
Vì là trưa cuối tuần nên quán khá đông người.
Thích Ngôn Thương trực tiếp cầm tay kéo Thích Ngữ Anh ra khỏi quầy rượu, đi tới cửa, Thích Ngữ Anh hất tay anh ta ra, “Bỏ ra, anh bỏ ra, ai cho anh quản em?”
Cô ấy tức giận lẩm bẩm, cầm lon bia trong tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Bộ dạng say rượu tệ hại, Thích Ngôn Thương sắc mặt đen như đáy nồi, anh ta giật lấy chai bia trên tay cô ấy ném vào thùng rác.
“Em điên rồi, còn muốn quậy đến khi nào?”
Là anh trai, anh ta rất tức giận trước những lời nói và việc làm hiện tại của cô ấy.
“Anh rất ít khi chăm sóc em? Thích Ngôn Thương, anh nghĩ anh là ai? Không phải em chỉ muốn cùng Mộ Ngạn Minh ở chung một chỗ sao? Em thích anh ấy. Tại sao anh lại không đồng ý?”
Thích Ngữ Anh không quan tâm đến hôn nhân kinh doanh, cô ấy cũng không bận tâm từ bỏ cơ hội để mưu cầu hạnh phúc riêng cho bản thân.
Từ khi được sắp xếp vào công ty luật YY, cô ấy tiếp xúc với Mộ Ngạn Minh và cảm thấy anh ấy là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời, con người anh ấy có một sức hút vô cùng đặc biệt, như đang quyến rũ cô ấy.
“Em chỉ thích Mộ Ngạn Minh, em thích anh ấy. Thích Ngôn Thương, em nói cho anh biết, một người như anh không thể nào tìm thấy tình yêu đích thực trong đời mình. Em cảm thấy buồn thay cho anh. Anh thích Phương Nhu, nhưng mà ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có. Haha … ha”
Cô ấy cười điên cuồng, “Anh có biết mình là người đáng thương nhất trên thế giới này không? Nhìn cao cao tại thượng, trong thực tế nội tâm hèn mọn đến tận xương tủy. Em, Thích Ngữ Anh, xem thường anh...”
Thích Ngữ Anh loạng choạng đứng, thân thể hết lần này tới lần khác nghiêng ngả như sắp ngã, nhưng cuối cùng vẫn không ngã xuống.
Chỉ vào Thích Ngôn Thương, tiếp tục châm chọc.
Nói là châm chọc, nhưng thực ra là đem những lời từ tận đáy lòng thổ lộ ra hết.
“Anh là kẻ không có dũng khí, thích Phương Nhu, nhưng lại vì mặt mũi của gia tộc mà không thể buông thả thù hận. Anh không dám đối mặt với tình cảm giữa hai người. Anh chỉ là một kẻ ngốc, không giống như em. Em, Thích Ngữ Anh, dám yêu dám hận, chỉ muốn sống vui vẻ bên cạnh Mộ Ngạn Minh, chỉ thích anh ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.