Đúng. Đây cũng là điều mà Mộ Thiển nghĩ đến.
Dương Liễu đối với Tư Văn Uyên có ơn cứu mạng, nếu bây giờ xử lý Dương Liễu, Tư Cận Ngôn có lẽ sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.
“Em sẽ nghe theo anh.”
Mộ Thiển không phản đối.
“Mộ Thiển… cảm ơn.”
Anh ta khổ sở cười một tiếng.
Mộ Thiển đột nhiên ngước mắt nhìn anh.
Anh ấy vừa nói gì? Mộ Thiển?
“Sao, anh nói gì mà em lại nhìn anh như thế này?”
“Không, không có gì, không có gì.”
Cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của Tư Cận Ngôn, Mộ Thiển cũng không có nói ra.
Gần đây, cô thực sự cảm thấy khoảng cách rõ ràng giữa mình và Tư Cận Ngôn.
Tuy không nói rõ ràng nhưng không có nghĩa là cô không cảm nhận được gì.
“Sau này anh có kế hoạch gì?”
“Trước không phải đã nói rồi sao, trước tiên xuất ngoại, sau đó đi hỗ trợ giáo dục.”
Suy nghĩ của anh ta từ trước đến nay không thay đổi.
Bởi vì trước đó Mặc Cảnh Thâm đã rời đi, nên anh ta muốn ở lại để bảo vệ Mộ Thiển. Nhưng những gì xảy ra trong hai ngày qua khiến Tư Cận Ngôn hiểu rằng Mộ Thiển không cần anh ta bảo vệ.
Cho dù là ở lại, cũng không giúp đỡ được chuyện gì.
“Cũng tốt. Đời người ngắn ngủi, được sống cuộc đời của chính mình là niềm hạnh phúc lớn nhất.”
Mộ Thiển rất đồng ý.
So với cuộc sống đầy âm mưu và lừa lọc, cô thực sự nghĩ rằng Tư Cận Ngôn phù hợp hơn với kiểu sống tự do tự tại đó.
….
Một tháng sau.
Dương Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724938/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.