Chỉ trong một phút đồng hồ, tộc trưởng buông tay, đứng dậy trở về chỗ ngồi xuống.
“Cậu đã bị trúng độc cổ, mặc dù ai đó đã cho cậu một đơn thuốc đặc biệt để khống chế độc phát tác. Nhưng suy cho cùng, cậu không còn nhiều thời gian.”
Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, với sự tách biệt và bình tĩnh của một người tu luyện bên ngoài thế giới.
Nhưng mỗi câu nói đều cho người ta cảm giác thực tế, và anh phải tin vào điều đó.
Mặc Cảnh Thâm cũng không nghi ngờ mà hỏi: “Không còn cách nào khác?”
“Độc cổ này thường do tộc trưởng tự bào chế, được nuôi bằng máu của chính mình và phân thành độc mẫu tử. Trong cơ thể cậu chính là độc con, độc mẹ đang ở trong cơ thể tộc trưởng. Nếu cậu muốn rút độc con ra khỏi cơ thể mình, cậu phải tìm thấy tộc trưởng đã nuôi dưỡng độc. Nhưng cô ấy … đã rời rời khỏi nơi này đi ẩn cư đã vài năm trước, đến bây giờ không có tung tích. Thật khó để tìm thấy cô ấy.”
Cô thái độ chân thành, nói chuyện cũng không có vòng vo, hoặc là cố ý giấu giếm.
Thậm chí rất nhiều chuyện cùng Thượng Quan lão tiên sinh nói đều giống nhau.
“Nếu vị tộc trưởng đó dùng máu để nuôi độc cổ, vậy độc cổ cũng cần máu để tiếp tục sống. Nếu tôi đổi máu thì sao?” Mặc Cảnh Thâm hỏi theo một phương án khác.
Đối phương lắc đầu một cái, “Cổ độc là một thứ rất bí ẩn, ngay cả y học hiện tại cũng không thể phát hiện sự xuất hiện của nó trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724936/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.