Chương trước
Chương sau
Sau khi lấy thuốc xong, Cẩm Dung đã đổi toàn bộ thuốc trong lọ thành thuốc canxi không có vị ngọt.
Anh ta đặt thuốc và tay Bạc Dạ, nói: “Sau này nhờ anh chăm sóc cho Mộ Thiển. Mặc dù tôi không thích anh cho lắm, nhưng đây là mong muốn của đại ca tôi.”
Bạc Dạ cầm lọ thuốc, im lặng một lúc lâu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mộ Thiển ngồi trong xe, đưa Thượng Quan Miểu về trước, sau đó Bạc Dạ đưa cô về nhà trọ.
Đến nhà trọ, Bạc Dạ dừng xe rồi nói: “Em xuống xe đi, anh đưa em lên nhà.”
“Cho tôi ngồi thêm một lát đi.”
Mộ Thiển ngồi trong xe, dựa lưng vào ghế, nhớ lại từng li từng tí những chuyện vừa xảy ra. Không hiểu vì sao trong đầu cô cứ luôn trống rỗng, dường như đã mất đi rất nhiều ký ức.
“Có phải do bị mất trí nhớ nên tâm trạng em không tốt không?”
Bạc Dạ quay sang nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, cực kỳ lo lắng cho tình trạng hiện giờ của cô.
Mộ Thiển lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mất thứ gì đó rất quan trọng hoặc chưa làm việc gì đó, nhưng lại không nhớ được là gì.”
“Nếu không nhớ ra được thì đừng làm khó chính mình, từ từ rồi sau này em sẽ nhớ lại thôi.”
Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Không còn sớm nữa, em mau về nghỉ ngơi đi.”
“Thôi được, anh cũng về sớm đi, vất vả rồi.”
Mộ Thiển xuống xe, vẫy tay tạm biệt Bạc Dạ rồi lên lầu. Bạc Dạ đứng chờ dưới lầu thêm một lát rồi mới lái xe rời khỏi.
Lúc này, một chiếc ô tô cũng từ từ tiến vào khu chung cư rồi dừng lại, mà chủ xe vẫn chưa hề có ý định xuống xe.
“Boss, giờ cũng muộn lắm rồi, nếu anh không lên máy bay sẽ bị trễ mất.”
Hàn Triết nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế phụ cạnh tài xế, nhắc nhở một câu.
Mặc Cảnh Thâm tựa đầu vào bên cửa sổ, nhìn lên căn phòng đang sáng đèn kia, như có thể nhìn thấy người sống bên trong phòng.
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm không để lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng đau khổ ra sao thì chỉ anh mới biết được.
Em quên mất anh rồi?
Quên rồi cũng tốt.
Mặc Cảnh Thâm từ từ cúi đầu xuống, nhìn vào màn hình điện thoại. Trên màn hình là ảnh chụp chung của anh và Mộ Thiển.
Bà xã, trong thời gian anh không có ở đây, hi vọng em sẽ mạnh khỏe, cả đời này đừng nhớ đến anh nữa.
“Đi thôi.” Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói một câu.
Xe ô tô dần khởi động, rời khỏi nhà trọ.
Lúc này, Mộ Thiển đang ôm gối ngồi trong phòng khách xem tivi, tay nâng cằm. Mặc dù cô nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nhưng tâm trí đã không còn ở đây nữa.
Phương Nhu vẫn ngồi bên cạnh Mộ Thiển: “Chị à, nếu chị không khỏe thì vào nghỉ ngơi sớm một chút đi, mai sẽ khỏe lại thôi.”
Sau đó Phương Nhu mở một bịch khoai tây chiên đưa sang cho Mộ Thiển: “Hay là chị ăn chút gì đi cũng được.”
Mộ Thiển nhìn sang, đưa tay lấy một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng: “Phương Nhu, rốt cuộc là chị đã quên mất chuyện gì vậy? Còn nữa, mấy ngày gần đây chị có ở nhà không?”
“Ha ha ha, chị hỏi em thì làm sao em biết được chị quên mất cái gì. Nhưng đúng là mấy ngày hôm nay chị vẫn luôn ở nhà, nhưng ban đêm chị thường nói phải tìm Thượng Quan Miểu để điều trị chứng mất ngủ. Chị đừng nói với em là chuyện này chị cũng quên luôn nha?”
Phương Nhu hoàn toàn không biết gì về tình hình của Mộ Thiển, nhưng vừa nãy Mặc Cảnh Thâm đã đến đây nói rõ tất cả mọi chuyện giữa anh và Mộ Thiển cho Phương Nhu biết.
Chính trong giây phút đó, ấn tượng của Phương Nhu về Mặc Cảnh Thâm đã khắc sâu hơn nhiều. Phương Nhu vừa hạnh phúc thay cho Mộ Thiển lại vừa cảm thấy hai người họ thật lận đận.
Phương Nhu không có bất kỳ lý do gì để từ chối lời thỉnh cầu của Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể, đồng thời cũng sẽ giữ kín bí mật này.
“Làm sao bây giờ, chị quên thật rồi…”
Mộ Thiển chán nản cúi mặt xuống, ôm cổ Phương Nhu: “Chị mất trí nhớ rồi, không ngờ chị lại bị mất trí nhớ. Chuyện này thật sự quá hư cấu.”
Cô chưa từng nghĩ những chuyện này lại xảy ra đối với mình.
Cô không thể chấp nhận, thật sự không thể chấp nhận được chuyện này.
“Chị đừng buồn nữa, có em đây, không sao đâu, không sao đâu.”
Phương Nhu không ngừng an ủi Mộ Thiển, cô ấy không muốn Mộ Thiển quá đau lòng.
Phương Nhu đã sống chung với Mộ Thiển khá lâu rồi, đương nhiên cô ấy cũng quá hiểu tình trạng của Mộ Thiển. Mộ Thiển bị mất ngủ khá nghiêm trọng, nếu cô có thể quên được Mặc Cảnh Thâm, có lẽ sẽ có thể quên đi tất cả.
Đây là lựa chọn tốt nhất rồi.
Trừ việc phối hợp ra, Phương Nhu không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.

Đêm nay, Mộ Thiển lăn lộn khó ngủ cả đêm. Vì cô biết mình bị mất trí nhớ, nên cô vẫn đau khổ cố gắng nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra với mình.
Thế nhưng mọi sự cố gắng đều vô dụng, cô đành điều chỉnh tâm trạng, cũng từ từ chấp nhận sự thật này.
Chỉ là nơi sâu thẳm trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy vắng vẻ, thất vọng và mất mát, dường như có thứ gì đó mà cô cực kỳ yêu thương đã không còn nữa.
Hôm sau.
Do Mộ Thiển bị mất trí nhớ nên ngủ khá muộn, ngủ một giấc thẳng đến sáng rồi tự tỉnh.
Cô mở mắt ra nhìn đồng hồ: “Mười giờ rồi?”
Không ngờ đã mười giờ rồi.
Cô lập tức xuống giường đi rửa mặt một phen, cầm theo túi xách ra khỏi nhà.
Đến sân trong của khu chung cư, Mộ Thiển đang chuẩn bị đi về phía xe của mình thì thình lình phát hiện Bạc Dạ đang đứng cạnh xe của mình.
“Bạc Dạ, sao anh lại ở đây?”
Cô đeo túi xách đi về phía anh ta.
Bạc Dạ mặc âu phục đi giày da, mặt mày tỏa sáng. u phục màu xanh đen vừa người càng làm nổi bật thân hình cao gầy của anh ta. Có điều trong túi của âu phục không để khăn vải mà lại cài một bông hoa hồng màu đỏ.
Anh ta dựa vào cạnh chiếc xe, một tay đút trong túi quần tây, một tay kẹp thuốc lá, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng khẽ nở nụ cười. Nhất là anh ta còn để râu ngắn, vừa ưu nhã lại chứa một chút vô lại, trông cực kỳ manly, gợi cảm mê người.
“Chờ em.”
Bạc Dạ dụi tắt điếu thuốc, ngón tay búng nhẹ một cái, đầu mẩu thuốc lá bay thẳng vào trong thùng rác.
Xong rồi anh ta đi đến trước mặt Mộ Thiển, đưa một nhánh hoa hồng cho cô: “Em còn ngủ lười được hơn nữa không? Sao bây giờ mới dậy?”
“Anh đợi lâu lắm rồi à?”
Cô hỏi một câu, ánh mắt nhìn về phía đóa hoa hồng kia, do dự một chút rồi nhận lấy đóa hoa.
Sau đó cô cúi đầu ngửi hoa hồng: “Hoa khá tốt.”
“Lúc tôi đến có gặp Phương Nhu, cô ấy nói em đang ngủ nên tôi không đi lên quấy rầy em. Đi thôi, em lên xe đi, tôi dẫn em đi ăn sáng… à không, ăn trưa.”
Đã muộn thế này rồi, đúng là không phải bữa sáng nữa.
“Đi.”
Mộ Thiển cũng không từ chối, đi theo anh ta.
“Mộ Thiển!”
Hai người còn chưa đi được bao xa, đã thấy Kiều Vi vội vã đi vào khu chung cư, dáng vẻ hung thần ác sát, như đang muốn nhào lên xé xác kẻ thù.
Mộ Thiển nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mới sáng ra đã gặp phải Kiều Vi đúng là ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Có chuyện gì?”
Thấy Kiều Vi đi đến trước mặt mình, Mộ Thiển lập tức mở miệng hỏi trước,
“Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô giấu Mặc Cảnh Thâm đi đâu rồi?”
Đã mấy ngày Kiều Vi không liên lạc được với Mặc Cảnh Thâm, lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà tìm đến.
“Mặc Cảnh Thâm? Là ai?”
Nghe thấy cái tên này, Mộ Thiển chỉ cảm thấy trái tim khẽ chấn động, cảm thấy tim nhói lên như bị kiến cắn rồi lập tức biến mất ngay, không quá rõ ràng, thậm chí cô còn không phát hiện ra.
Bạc Dạ cũng không ngờ được Kiều Vi sẽ đến tìm Mộ Thiển trong thời kỳ nhạy cảm như thế này.
Anh ta vội chắn trước mặt Mộ Thiển, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Kiều Vi: “Trông người đàn ông của cô cho kỹ, đừng giống như con chó bị xích rồi vẫn đi cắn người linh tinh.”
Trừ Mộ Thiển ra, Bạc Dạ không có đủ kiên nhẫn với bất kỳ một ai.
“Anh… anh mắng tôi?”
Kiều Vi nắm chặt hai tay, khóe mắt như sắp nứt ra: “Bạc Dạ, anh không có mắt à? Mộ Thiển chính là một con đàn bà không biết xấu hổ, vậy mà anh còn yêu được một người phụ nữ lẳng lơ lăng loàn như vậy. Anh bị mù hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.