Thượng Quan Miểu tốn hết tất cả công sức chế tạo một ký ức mới cho Mộ Thiển, giống như mở ra một cuộc sống mới cho cô.
“Vậy… tôi vào thăm cô ấy.”
Mặc Cảnh Thâm chống tay lên sô pha, mất rất nhiều sức mới có thể nghiêng ngả đi đến phòng ngủ. Anh đứng bên cạnh ghế nằm, nhìn người phụ nữ của mình đang ngủ say.
Dáng vẻ yên bình của cô giống như một con mèo nhỏ, làm người ta cực kỳ yêu thích.
Anh đi đến bên cạnh Mộ Thiển, đặt bàn tay lên má cô, cúi người xuống ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc của cô, tất cả đều vô cùng tốt đẹp.
Nhưng với Mặc Cảnh Thâm mà nói, tất cả lại khiến anh đau lòng đến nghẹt thở.
“Thiển…”
Mặc Cảnh Thâm khẽ gọi tên cô. Lúc này anh mới phát hiện, ngay cả việc gọi tên của Mộ Thiển cũng khiến anh đau đớn như vậy.
Giọng nói anh khản đặc, lòng đau như dao cắt, đau như sắp nghẹt thở, toàn thân co rút.
Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên buông tay khỏi mặt của Mộ Thiển, bám lấy tay vịn ghế nằm, một tay che ngực, đau đớn khom người xuống.
Đau đớn, nhưng Mặc Cảnh Thâm đột nhiên nở nụ cười.
Anh chịu đựng cơn đau toàn thân, tới gần Mộ Thiển, hôn một cái lên môi cô. Nhìn cô gái đang gần sát mình, anh nói: “Bà xã, em nhất định… phải sống thật tốt đấy.”
Nhất định phải trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Nếu anh chết, anh nhất định sẽ ở trên trời dõi theo em, yên lặng bảo vệ cho em.
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724910/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.