Dường như chỉ khi ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển mới cảm thấy an tâm và thư thái.
“Hôm nay em về sớm vậy? Xử lý xong chuyện của công ty rồi hả?”
“Vâng, cũng xử lý gần xong rồi.”
Đã mấy ngày Mặc Cảnh Thâm không cạo râu, mặc dù để râu khiến người khác cảm thấy sự trưởng thành và cương nghị, nhưng vẫn có một chút vẻ lôi thôi khiến Mộ Thiển không quen.
Chủ yếu là vì cơ thể Mặc Cảnh Thâm đang bị bệnh, trông cực kỳ tiều tụy, lại để râu khiến người ta cảm thấy có hơi sa sút tinh thần.
“Anh biết em không thích anh để râu, nên anh cạo sạch râu rồi.”
“Ai nói em không thích? Em thích lắm.”
“Thật á?”
“Em lừa anh làm gì?”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Dường như chỉ cần cả hai ở cùng nhau, dù là một ánh mắt, cũng có thể làm đối phương cảm thấy thỏa mãn.
Trở lại phòng khách, hai người ngồi dựa sát vào nhau, vừa xem tivi vừa nói chuyện phiếm. Không lâu sau phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong bữa tối.
Nhưng bữa tối hôm nay lại phong phú hơn nhiều so với mọi ngày.
Đồ ăn đầy đủ cả sắc và hương, chay mặn phối hợp, không có cháo loãng và nước luộc rau tẻ nhạt nữa.
Mộ Thiển nhìn mà khó hiểu: “Chẳng phải anh không ăn được mấy thứ này sao? Sao lại làm nhiều món dầu mỡ như thế?”
“Hôm nay tâm trạng anh tốt, nên muốn làm càn một lần. Hơn nữa Cẩm Dung cũng nói ăn một chút xíu sẽ không sao mà.” Mặc Cảnh Thâm ôm eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724907/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.