Nếu không phải vậy thì cô còn có thể chờ đến bây giờ sao?
Bạc Dạ cho một miếng cơm vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, đôi mắt phượng liếc nhìn Mộ Thiển, dường như đang chờ cô đồng ý.
“Không được!”
Cô gái nhỏ quả quyết từ chối.
“Cố Khinh Nhiễm, tôi lặp lại lần nữa, chuyện của tôi, anh đừng nên nhúng tay hỏi đến. Nếu không đừng trách tôi trở mặt với anh.”
Cô trầm mặt cảnh cáo.
Gần đây ở chung một thời gian, anh ta vất vả lắm mới làm dịu được quan hệ với Mộ Thiển, nếu như chỉ bởi vì chuyện Bạc Dạ mà anh ta bị Mộ Thiển kéo vào sổ đen thì thật là không xứng mà.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi không dám tiếp tục lên tiếng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, qua một lúc thì An Nhiên tỉnh lại.
Mộ Thiển hỏi: “Sao rồi, có khó chịu ở đâu không, chị gọi bác sĩ cho em nhé?”
An Nhiên đau đến thở dốc, cô ấy đưa tay sờ băng gạc trên đầu mình: “Không sao đâu, chỗ này hơi đau thôi.”
“Xin lỗi, hôm nay chị không bảo vệ tốt cho em.”
Cô ngồi bên giường, thở dài: “Đoạn thời gian này em cứ nằm viện quan sát, có cần gì cứ nói với chị.”
“Tổng giám đốc Mộ, thật sự không sao mà, không cần đâu.”
“Cái gì mà không cần, công ty sẽ làm tất cả những gì có thể, đừng tự gánh chịu một mình. Em nằm nghỉ ngơi chút đi, chị đi mua cơm trưa cho em.”
Tuy rằng bị thương ở đầu thì không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng cô vẫn lo lắng não bị chấn động dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724898/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.