“Sư phụ, con thật sự không thể uống được nữa. Gần đây con bị cảm, vẫn đang phải uống thuốc nên không thể uống rượu.”
Mặc Cảnh Sâm vẫy tay với người hầu: “Lấy một bình trà Long Tĩnh.”
“Vâng, tiên sinh.”
Người hầu rời đi.
Ngay lập tức anh chủ động giải thích: “Tuy rằng con không thể uống rượu với sư phụ, nhưng Cảnh Sâm có thể lấy trà thay rượu, mong rằng sư phụ không để ý.”
“Sư huynh, cái này là anh không đúng rồi. Sư phụ rất vất vả mới tới đây một chuyến vậy mà anh lại không đồng ý uống rượu với sư phụ. Đây không phải anh đang xem thường sư phụ sao?”
Đường Tứ cầm ly rượu và xoay nhẹ nhàng khiến rượu trong ly tạo thành gợn sóng, khiêu khích nói.
Ánh mắt ông cụ Viên ánh dừng trên người Mặc Cảnh Sâm, có hơi bất mãn: “Là không thể uống hay không muốn uống?”
Đột nhiên bầu không khí thay đổi khiến Mặc Cảnh Sâm trong nháy mắt hiểu ra gì đó.
Anh nghiêng người với ông cụ, nói: “Sư phụ, con nghĩ chuyện của con chắc hẳn Đường Tứ đã nói cho người biết. Thật không dám dấu diếm, con thật sự không thể uống.”
Dựa vào tính cách của Đường Tứ, chuyện quan trọng như vậy tuyệt đối không có khả năng không nói cho ông cụ biết.
Nếu anh đã mở miệng hỏi thì cũng đã giải thích rõ vấn đề.
“Hừ!”
Ông cụ đặt chén rượu thật mạnh ở trên bàn, chỉ vào Mặc Cảnh Sâm lắc đầu thở dài: “Trong mắt anh có còn người sư phụ là tôi không? Xảy ra chuyện lớn như vậy lại có thể không nói cho tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724887/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.