Mộ Thiển dường như không quan tâm đến điều đó cho lắm, nụ hôn giữa hai người dần trở nên dây dưa, quấn quýt và mất kiểm soát.
Dưới sự xúc tác của ‘tình yêu’, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi, không lâu sau đó là những tiếng rên rỉ trên giường.
Mộ Thiển đã chủ động và cố gắng hết sức để làm hài lòng Mặc Cảnh Thâm.
Mặc dù cơ thể của Mặc Cảnh Thâm rất yếu, nhưng anh vẫn quan tâm đến cảm giác của cô gái nhỏ và thỏa mãn cô một lần.
Hai người ôm nhau ngủ.
Không lâu sau, Mặc Cảnh Thâm ngủ say.
Mộ Thiển vẫn rất tỉnh táo, chống khủy tay lên giường, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say bên cạnh không chớp mắt.
Trong giấc ngủ, người đàn ông nhíu mày thật chặt, trông rất đau đớn.
“Thiển Thiển… Thiển Thiển…”
Anh đột nhiên nói mớ, gắt gao gọi tên cô.
Mộ Thiển nghe xong rất lo lắng, tay còn lại kéo chăn đắp lên người anh, sau đó nắm chặt tay anh trong lòng bàn tay.
“Cảnh Thâm.”
Cô thì thào gọi tên Mặc Cảnh Thâm, rồi vùi người vào ngực anh, “Nếu thật sự có thể ở cạnh nhau lâu dài thì thật tốt.”
Mộ Thiển nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt, rơi trên ngực Mặc Cảnh Thâm.
Đúng lúc đó, Mặc Cảnh Thâm từ từ mở mắt.
Nhìn lên trần nhà, trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia đau đớn và tuyệt vọng.
Khi anh gọi tên Mộ Thiển trong giấc mơ, anh cũng đã tỉnh dậy.
Anh chỉ cảm thấy Mộ Thiển đang kéo chăn đắp người anh lại, anh tham lam muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724873/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.