Nếu cô biết Mặc Cảnh Thâm sẽ rơi vào hoàn cảnh này, cô sẽ bất chấp mọi chuyện cùng anh ở cạnh nhau.
“Cảnh Thâm, lúc em ở trên đảo vô danh, rõ ràng anh cũng ở đó. Tại sao anh lại không đến trước mặt em và nói rằng anh luôn ở đây với em?”
Mặc dù Mộ Thiển cảm thấy rất quen thuộc mỗi khi có dáng ai đó xuất hiện trước mặt mình, nhưng Mộ Thiển không bao giờ nghĩ rằng người đó sẽ là Mặc Cảnh Thâm.
Bản thân cô đã quá ngu ngốc.
“Cô gái ngốc, em đang nói cái gì vậy? Anh cho rằng hạnh phúc lớn nhất là được ở bên em mỗi ngày.”
Đối với Mặc Cảnh Thâm, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất, anh thực sự mãn nguyện.
“Anh mới ngốc.”
Mộ Thiển thở dài.
Trong lòng cô cảm thấy tội lỗi vô hạn và cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc.
“Thiển Thiển, em đừng trách chính mình, em rất tốt và hoàn mỹ.”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô thật chặt trong vài phút, đặt cằm lên vai cô, nhắm mắt lại và tận hưởng niềm hạnh phúc ngắn ngủi đến bất ngờ.
“Thiển Thiển, nếu có kiếp sau, em vẫn cho anh một cơ hội chứ?”
Sâu thẳm trong lòng anh, còn rất nhiều điều anh muốn nói ra.
Đôi mắt nhắm nghiền của Mộ Thiển chậm rãi mở ra, con ngươi đen nhánh gợn sóng nước, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: “Đương nhiên, đương nhiên là có.”
Mộ Thiển chắc chắn bản thân sẽ quý trọng người đàn ông mà cô yêu thương.
Thật tiếc vì lúc này không còn nhiều thời gian nữa, cô không còn cơ hội để nâng niu nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724868/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.