‘,’“Mặc Cảnh Thâm, anh nợ tôi nhiều như vậy, chỉ cần xin lỗi là đủ rồi sao?” Lời nhận xét của Mộ Thiển khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy có phần miễn cưỡng.
Nhưng khi rơi vào tai Mặc Cảnh Thâm, nó lại trở nên thật ngọt ngào.
“Vậy anh nên làm gì đây?”
“Anh lại đây.” Mộ Thiển ra lệnh.
Cô vừa cất lời, thân thể Mặc Cảnh Thâm đột nhiên cứng đờ, gần như không thể nhúc nhích được. Anh đứng yên tại chỗ trong khoảng một phút, thậm chí không hề trả lời cô. Vào đúng lúc Mộ Thiển cảm thấy rằng sự kiên nhẫn của mình sắp hết, anh liền nhấc chân, bước thật chậm về phía cô.
Cuối cùng, khoảng cách giữa hai người chỉ là hai mươi cm.
Mộ Thiển ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, mỉm cười với khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh, Mặc Cảnh Thâm, tôi tha thứ cho anh.”
Đã từ rất lâu, Mộ Thiển luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ thực sự hận Mặc Cảnh Thâm đến tận xương tủy. Nhưng tất cả sự hận thù đã biến thành tình yêu ngay lúc Mặc Cảnh Thâm sắp chết.
Vì vậy, cô đã chọn cách tha thứ.
“Thiển, Kiều Vi và anh đã đính hôn.” Mặc Cảnh Thâm đút tay vào túi áo, cổ áo anh bị gió thổi khẽ lay động.
“Anh có yêu cô ấy không?”
“Anh …” Mặc Cảnh Thâm do dự không đáp.
Anh vốn luôn là một người quyết đoán, nhưng bây giờ đứng trước Mộ Thiển, anh không thể giữ được lập trường của mình.
“Mặc Cảnh Thâm, tuy rằng tôi không phải mỹ nữ, nhưng cũng có rất nhiều người thích tôi. Bây giờ, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724858/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.