Bạc Dạ ôm Mộ Thiển, cảm nhận được sự ấm áp của cô.
Ngay lúc ngước mắt lên, qua lớp kính vuông trong suốt trên cánh cửa phòng, anh chợt thấy một gương mặt quen thuộc. Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua.
Anh chớp mắt và nhìn kỹ hơn, bây giờ lại thấy rằng không có gì cả. Có lẽ … anh đã nhầm.
Cùng lúc đó, một người bước ra khỏi quán bar, lên xe, ngồi ở phía sau xe, im lặng.
“Ông chủ, cô Mộ Thiển có ở trong đó không?”
Hàn Triết nhìn Mặc Cảnh Thâm ngồi phía sau qua kính chiếu hậu hỏi tình hình.
“Quay về đi.” Mặc Cảnh Thâm dựa vào ghế xe, yếu ớt ra lệnh.
Cảnh tượng vừa rồi cứ dội về trong tâm trí anh, không phải đau lòng mà là rất buồn. Một lúc sau, anh cong môi cười.
Vậy là tốt rồi.
Mọi thứ đều ổn.
…
Đêm nay, nhiều người đã thức trắng đêm.
Nhưng Mộ Thiển, người vốn dĩ thường xuyên bị mất ngủ, hôm nay lại ngủ rất sâu, tất cả là do uống rượu.
Cô dậy sớm. Đầu óc vẫn có chút lơ mơ. Cô từ từ mở mắt, liền nhận ra mình đã trở về nhà.
Mộ Thiển đứng dậy và ngồi trên giường, nhớ lại hình như hôm qua cô cùng Bạc Dạ đã uống quá nhiều trong quán bar, và anh đã đưa cô về.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, không nói gì, không làm gì, chỉ yên lặng ngồi đó.
Thời gian trôi qua từng phút.
Mộ Thiển không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu, mãi đến khi có người gõ cửa phòng,
cô mới tỉnh lại, đứng dậy thu dọn, đi tới mở cửa phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724853/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.