‘,’Sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Mộ Thiển không nói, chỉ chầm chậm đi về phía trước, để Mặc Cảnh Thâm đi theo sau.
“Chúng ta…chúng ta đã từng cùng nhau đi công viên bao giờ chưa?”
Đầu xuân tới công viên, điều này khiến cho Mặc Cảnh Thâm trước nay vốn là một người rất hiếm khi cảm thấy thư thái, giờ mới có được cảm giác thoải mái an nhiên.
Nhắc đến những chuyện lúc trước, Mộ Thiển hoàn toàn không có hứng thú, bởi vì chỉ toàn là đau buồn. Lúc này cũng có thể nhìn thấy cả vẻ đau khổ hiện lên trong mắt cô.
Cô lạnh lùng trả lời: “Không, chưa từng.”
“Thật sự đáng tiếc, xin lỗi em.”
Mặc Cảnh Thâm thở dài: “Hi vọng trong tương lai em có thể tìm được một người tử tế, đối xử thật tốt với em. Em không cần phải luôn luôn xuất sắc, chỉ cần có một cuộc sống bình yên hạnh phúc là được.”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
“À, đúng vậy. Nhưng dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới hai đứa nhỏ mà. Nếu em có một cuộc sống tốt, chúng cũng có thể bình an đối diện với cuộc sống này.” Mặc Cảnh Thâm đáp.
Đi một lúc, họ phát hiện một cặp đôi trẻ đang ngồi trên ghế đá phía trước, ôm hôn đắm đuối, thậm chí còn không ngần ngại thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp.
Quá say đắm hưởng thụ phút giây ngọt ngào đó, dường như đôi trẻ đã không nhận ra sự xuất hiện của hai người họ. Hoặc có thể, đôi trẻ không quan tâm đến điều đó một chút nào.
Mộ Thiển quay đi, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724835/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.