Cô mở cửa phòng làm việc, “Vào đi rồi nói.”
Mặc Tiêu Tiêu lập tức đỡ bà Mặc, hai người cùng đi vào.
Mộ Thiển đóng cửa lại, hai tay đút vào trong túi váy cạp cao, cúi đầu suy nghĩ sâu xa, “Cầu xin tôi thả Mặc Cảnh Thâm ra là các người. Bây giờ cầu xin tôi đưa con mình ra cũng là các người. Các người không thấy mình quá đáng lắm à? Dựa vào đâu mà cái gì cũng muốn đòi cho bằng được thế?”
Hàng lông mi dày của cô không ngừng chớp. Cô quay đầu nhìn hai người một cái, liền đi tới đứng bên chỗ cửa sổ, “Lúc tôi đi gặp Mặc Cảnh Thâm đã nói rất rõ chỉ cần đem quyền nuôi dưỡng hai đứa bé cho tôi, tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện này. Anh ta đã vui vẻ đồng ý.”
Vui vẻ đồng ý, không chút nghĩ ngợi gì mà đáp ứng.
Thoải mái dễ dàng như vậy, khiến cho Mộ Thiển có chút nghi ngờ. Nghi ngờ Mặc Cảnh Thâm liệu có tình thương của một người cha thật sự đối với hai đứa bé hay không.
“Mộ Thiển, gì mà chúng tôi cái gì cũng muốn đòi cho bằng được? Người đòi cho bằng được ở đây là cô mới đúng.”
Mặc Tiêu Tiêu tức giận bĩu môi, “Hai đứa bé là do mẹ tôi khổ cực nuôi nấng. Cô nói đưa đi là đưa đi, có biết mấy ngày nay không hôm nào là mẹ tôi không lấy nước mắt rửa mặt không?”
Mặc dù cô tính tình háo thắng, nhưng Mặc Tiêu Tiêu đối với bà Mặc vẫn là vô cùng tốt, nên vô cùng đau lòng cho mẹ của mình.
Bà Mặc bỏ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724820/chuong-656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.