Chương trước
Chương sau
Bây giờ thấy Mộ Thiển bình an vô sự, sợi chỉ căng trong lòng anh cũng chùng xuống ít nhiều. Chỉ cần Mộ Thiển không sao là được, như vậy là đủ rồi.
Mặc Cảnh Thâm cười một cái đầy thâm ý.
Nụ cười kia vừa vặn bị Mộ Thiển nhìn thấy, sắc mặt cô càng thêm lạnh, “Anh cười cái gì?”
“Cười sao?” Mặc Cảnh Thâm nhún vai một cái, lắc đầu, “Không có.”
Mộ Thiển cũng lười đối chất về vấn đề này với Mặc Cảnh Thâm. Cô cầm hợp đồng trong tay đi tới gian phòng hòa giải.
Ngồi đối diện với Mặc Cảnh Thâm ở bên trong phòng hòa giải, sắc mặt cô càng lạnh nhạt hơn bao giờ hết. Vẻ lãnh đạm hời hợt không giấu diếm, nói: “Em gái và mẹ anh đến cầu xin tôi, nói tôi thả anh ra.”
Người đàn ông ngồi đối diện mười ngón tay đan chéo vào nhau đặt trên mặt bàn. Nghe Mộ Thiển nói vậy cũng không tỏ ra kinh ngạc mà bình tĩnh hỏi: “Còn em thì sao? Em thấy thế nào?”
Thật ra thì, Mộ Thiển xuất hiện ở đây, ngay trước mặt anh đã nói rõ hết tất thảy.
“Anh có muốn ra ngoài hay không?” Mộ Thiển hỏi.
Mặc Cảnh Thâm do dự. Mày kiếm khẽ nhướn, suy nghĩ một chút, “Sao cũng được.”
“Đừng giả bộ trước mặt tôi.” Mộ Thiển khinh thường cười nhạt một tiếng.
Cô đẩy bản hợp đồng chuẩn bị sẵn đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, “Anh xem cái này đi. Nếu như đồng ý thì điền thông tin vào, tôi sẽ hủy vụ án này.”
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn hợp đồng. Là liên quan đến vấn đề nuôi dưỡng hai đứa bé.
Nội dung hợp đồng viết rất rõ ràng, ấy chính là chấm dứt quyền giám hộ của Mặc Cảnh Thâm đối với hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ sẽ do Mộ Thiển nuôi. Có điều, Mộ Thiển không cần bất cứ khoản tiền cấp dưỡng nào. Tất cả chi phí nuôi nấng hai đứa nhỏ sẽ do một mình cô chi trả.
Mặc Cảnh Thâm nhìn hai trang hợp đồng. Ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, im lặng một lúc lâu không nói năng gì. Mộ Thiển nhìn thấy bộ dạng kia của anh ta, trong lòng vô cùng xáo động, chợt nảy ra suy nghĩ có khi anh ta sẽ không đồng ý với hợp đồng này.
“Thật ra thì, tôi cho anh một cái thang rồi, bước xuống đi. Nếu như anh ngồi tù, sau này Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên lớn lên, lỡ chẳng may có ai hỏi chuyện ba của tụi nhỏ, tụi nhỏ sẽ trả lời thế nào?”
Mộ Thiển mím môi, tiếp tục nói: “Nếu anh đồng ý ký hợp đồng, vậy thì tôi sẽ hủy bỏ truy cứu. Anh trở về nhà họ Mặc. Từ giờ về sau chúng ta không gặp lại nữa.”
“Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đều là con của anh. Em làm như vậy, hai đứa nhỏ sẽ đồng ý hay sao?”
“Hai đứa còn nhỏ, có đồng ý hay không là chuyện của tôi.”
“Mộ Thiển, em muốn làm gì anh đều chấp nhận. Nhưng nếu con muốn gặp anh, em không thể ngăn cản được.”
Ánh mắt Mộ Thiển lóe lên, cô cũng biết không có khả năng khiến cho Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên không gặp Mặc Cảnh Sâm nữa.
Cô thở dài một tiếng, sắc mặt cứng lại, “Có thể.”
“Hợp đồng này không phải là không thể kí. Nhưng em nghĩ cho kĩ, nếu con để em nuôi, vậy làm sao em tái giá được nữa?”
Hai người càng trò chuyện, nội dung cuộc trò chuyện càng lúc càng trở nên riêng tư.
Mộ Thiển ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh hết. Anh đừng quan tâm quá nhiều như vậy Mặc Cảnh Thâm ạ.”
“Việc em tái giá hay không ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo, anh phải thay em xem xét cho thật kĩ càng.”
“Không cần!” Mộ Thiển thái độ kiên định cự tuyệt.
Cô ngồi thẳng người, đưa tay giật lấy hợp đồng lại từ trong tay Mặc Cảnh Thâm, “Nếu như anh không hài lòng thì hợp đồng này anh không cần kí làm gì. Dù sao cũng chẳng bao lâu nữa thì ra tòa rồi. Chúng ta ra tòa nói tiếp.”
Mộ Thiển đứng dậy, toan đi.
Một giây đó, Mặc Cảnh Thâm lập tức kêu lên: “Thiển, quay lại đây.”
Đôi giày cao gót đứng sững lại. Mộ Thiển mới đi được vài bước chân liền dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, “Anh nghĩ thông suốt rồi à?”
Việc đã đến nước này, Mặc Cảnh Thâm còn gì để mà nói nữa?
Hơi gật đầu, “Được.” Mặc Cảnh Thâm đáp ứng.
Sau đó, Mộ Thiển rút từ trong túi xách ra một bản hợp đồng khác, con dấu cùng với bút kí tên đặt ở trước mặt của Mặc Cảnh Thâm.
Cô nói: “Sau khi kí tên, tôi sẽ cho người đến đón Tiểu Bảo. Từ nay về sau, Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên sẽ là của Mộ Thiển tôi. Nếu như anh muốn đến thăm hai đứa nhỏ phải hỏi qua ý kiến của tôi. Nếu không, tôi sẽ cấm anh gặp mặt tụi nhỏ.”
Thỏa thuận không công bằng.
Cho dù là như vậy, Mặc Cảnh Thâm cũng không nói gì được.
Anh chỉ có thể cầm bút kí tên, viết tên mình xuống dưới, ấn con dấu.
“Tốt lắm.”
Anh đưa hai bản hợp đồng này lại cho Mộ Thiển.
Mộ Thiển cầm hợp đồng lên, nhìn chữ kí phía trên, hỏi một câu, “Anh vì muốn tại ngoại nên mới giao con cho tôi?”
Nhớ trước đó, Mặc Cảnh Thâm vô cùng để ý quan tâm đến hai đứa bé, thậm chí vì giành quyền nuôi dưỡng hai đứa bé mà kiện cô.
Sao hôm nay đột nhiên lại từ bỏ dễ dàng thế?
Mộ Thiển có chút không thể tưởng tượng được, càng cảm thấy mình không hiểu được Mặc Cảnh Thâm.
Anh ta rốt cuộc là kiểu người gì chứ?
“Anh có quyền không trả lời.”
Mặc Cảnh Thâm cũng không muốn trả lời câu hỏi của Mộ Thiển. Bởi vì, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Đúng rồi, quên nói cho anh biết. Kiều Vi sinh non rồi.”
Người ở trong tù, sợ rằng có một số chuyện mặc dù sẽ được biết, nhưng không phải là được biết sớm. Cô nếu như đã tới đây, thì cũng không ngại mà nói thẳng cho Mặc Cảnh Thâm nghe, để anh chuẩn bị tâm lí.
“Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên đều là của em nuôi hết rồi. Bây giờ em nói cho anh nghe chuyện này là có ý gì?”
Mặc Cảnh Thâm vẻ mặt lãnh đạm, không hề có chút xao động nào khi nghe tin Kiều Vi sinh non.
Biểu hiện khác thường như vậy càng khiến Mộ Thiển chắc chắn, Mặc Cảnh Thâm nhất định biết đứa bé đó không phải là của hắn.
“Có phải anh biết đứa bé đó là của ai rồi hay không?” Mộ Thiển không nhịn được hỏi một câu.
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người cô, “Cái gì?”
Anh làm ra vẻ nghe không hiểu cô nói gì.
“Không, không có gì.”
Mộ Thiển lập tức thu ánh mắt lại. Ánh mắt có mấy phần né tránh, lắc đầu một cái: “Xong hết rồi thì, anh làm thủ tục một chút đi thì có thể rời khỏi đây được rồi.”
Bởi vì gia thế, Mặc Cảnh Thâm nhận được đãi ngộ đặc thù. Nếu không, làm sao mà đang nửa đêm có thể rời đồn cảnh sát được.
“Cảm ơn nhiều.”
Mặc Cảnh Thâm nói cảm ơn cô.
“Không cần. Là tôi cảm ơn anh mới đúng. Cảm ơn anh vì tham tự do mà lựa chọn buông tha cho hai đứa bé.”
Nghe được câu này của Mộ Thiển, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm u ám đi mấy phần, “Trong lòng em, anh là hạng người như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Anh cho rằng mình là hạng người nào?”
Mộ Thiển khịt mũi xem thường, “Có trách thì trách tôi lúc đầu quen biết anh có mắt không tròng, nếu không sẽ không đến nước này.”
Nếu thời gian có quay trở lại, Mộ Thiển nhất định sẽ không chọn quen biết với Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm đi theo sau lưng Mộ Thiển, hai người đi ra sảnh làm thủ tục hòa giải, rời khỏi đồn cảnh sát.
Trong sân đồn cảnh sát, Mặc Cảnh Thâm đi theo sau Mộ Thiển, nhìn theo cô rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Anh nói một câu, “Có thể cho anh một thỉnh cầu nho nhỏ được không?”
Mộ Thiển ngừng bước một lát, có điều chỉ là do dự trong chốc lát mà thôi, “Không thể.”
Cô không muốn nghe Mặc Cảnh Thâm nói thêm gì nữa. Bởi nếu như nói thêm, thì trong lòng cô sẽ bị ảnh hưởng, lay động mất.
Mộ Thiển biết mình không phải kiểu phụ nữ lòng dạ ác độc. Cô rất dễ bị người ta nói mấy câu mà đánh vỡ phòng thủ trong lòng.
Cho nên, nếu lựa chọn quên hết mọi thứ, cô sẽ không cho Mặc Cảnh Thâm bất cứ cơ hội nào.
Cô quay đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, “Lần sau gặp lại, nhất định là ở trên thương trường. Lúc đó hai người chúng ta sẽ cùng nhau ganh đua cao thấp.”
“Con…ngày mai anh có thể đưa con đi chơi được hay không?”
Mặc Cảnh Thâm hỏi.
Bởi ngày mai tan trường rồi, sẽ nghỉ học.’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.