Chương trước
Chương sau
‘“Hôm nay chúng tôi đến đây chỉ muốn xin lỗi cô. Tôi biết chuyện xảy ra ngày hôm qua đã khiến cô bị tổn thương rất nhiều, Cảnh Thâm đã vào đồn cảnh sát vì chuyện này, tôi mong cô có thể hoan hồng và hủy bỏ đơn kiện, được không?”
Thái độ của Kiều Vi rất khiêm tốn, rõ ràng là đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến, quyết định muốn dựa vào Mộ Thiển, để cô tha cho Mặc Cảnh Thâm.
Tuy nhiên, cô ta đánh giá thấp Mộ Thiển.
“Xin lỗi?”
Mộ Thiển hỏi gật đầu, “Ồ, được rồi, vậy cô chờ một lát, lát nữa sẽ có người đến.”
“Ai?”
Mộ Tiêu Tiêu nhận biết được chuyện này không đơn giản như vậy, lập tức không vui hỏi.
“Không ai cả, chỉ là một số phóng viên và nhà báo.”
Mộ Thiển thờ ơ nói, dáng vẻ bình tĩnh hài lòng rơi xuống trên người Kiều Vi và Mặc Tiêu Tiêu, hai người nổi giận đùng đùng, như ngồi trên đống lửa.
“Cái gì, cô lại còn gọi nhà báo sao? Mộ Thiển, ta thấy cô là cố ý làm xấu mặt nhà họ Mặc đúng không? Nhà họ Mặc dù sao cũng là một gia tộc có mặt mũi, cúi đầu nhận sai, cô rốt cuộc là cái gì…”
“Mặc Tiêu Tiêu!” Ngực Kiều Vi như bị bóp nghẹt không thể nói bất cứ điều gì trong một thời gian dài, ở ngoài cửa cô ta đã dặn dò liên tục, không được làm cho Mộ Tiêu Tiêu tức giận, ai biết cô không kìm lại được tính khí của mình, nhanh chóng đã không nể mặt Mộ Thiển.
Nếu Mộ Thiển tức giận, Mặc Cảnh Thâm sẽ như thế nào?
“Hôm nay chúng ta đến đây để xin lỗi Thiển Thiển. Chuyện xảy ra ngày hôm qua là chúng ta đã sai, dù chỉ là một lời xin lỗi? Cậu cần phải biết rằng, Thiển Thiển là mẹ của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, nếu chuyện này không thể giải quyết trong hòa bình, liên quan đến gia đình nhà họ Mặc, cũng là một vết nhơ không thể xóa.”
Lúc này, Kiều Vi rất lý trí, chỉ số thông minh rất cao.
“Dựa vào cái gì? Mặc Tiêu Tiêu này cả đời này chưa từng xin lỗi ai, đừng nói là xin lỗi trước truyền thông. Tôi không làm!”
Cô ta xua tay, xoay người rời đi.
“Mặc Tiêu Tiêu? Mặc Tiêu Tiêu, quay lại!” Kiều Vi hét lên mấy tiếng, Mặc Tiêu Tiêu bỏ đi mà không quay lại.
Cô ta tức giận giậm chân, chạy về phía Mặc Tiêu Tiêu, “Cậu quay lại cho mình.”
Cô ta thật sự sắp phát điên rồi, đồ không có não Mặc Tiêu Tiêu này, là kẻ ngốc sao? Thực sự không có thuốc chữa.
Đi đến hành lang, cô ta đuổi theo Mặc Tiêu Tiêu, nắm lấy tay cô ta, nghiêm túc nói: “Sao cậu ngốc thế? Không thể thay đổi suy nghĩ sao? Cậu biết Mộ Thiển tìm đến phóng viên truyền thông, nhất định sẽ cố tình gây khó dễ cho chúng ta, nếu cô ta thành công, chắc chắn sẽ thiết lập hình ảnh cẩn thận và không chịu nổi của mình trước giới truyền thông, đến lúc đó, chính Mộ Thiển mới là người thực sự bị chê cười chứ không phải chúng ta. Cậu hiểu không?”
“Thật là xấu hổ?”
“Xấu hổ cái gì? Cậu nghĩ bây giờ chuyện cậu làm không ai biết sao? Mặc Cảnh Thâm là anh trai của cậu, vì cậu mà đánh người, giúp cậu mà phải đi tù, người ta sẽ chỉ cười nhạo cậu, cậu hiểu không?”
“Cái này …vậy… Vậy mình cũng không muốn xin lỗi đồ đê tiện Mộ Thiển đó.”
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, Mộ Thiển luôn ức hiếp cô ta, trong lòng lại kìm nén tức giận vào trong bụng.
Đặc biệt là trước đây cô giả làm Tần Cửu khi ở bên cạnh cô ta, loại rung động đó chính là cảm xúc dao động đã nhiều năm không có.
Cô ta cứ nghĩ rằng lại tìm được người mình thích, nhưng không ngờ lại là Mộ Thiển lại cố tình đóng giả làm đàn ông để thu hút sự chú ý của cô ta, nhằm trêu đều cô ta.
Cục tức này, Mặc Tiêu Tiêu chắc chắn không thể chịu đựng được.
“Cậu phải làm như vậy.”
Kiều Vi thở dài, “Cậu có biết tại sao ông cụ Mặc và Mặc Viên lại chậm chễ không ra tay cứu anh trai cậu không?”
“Tại sao?”
“Nhà họ Mặc bây giờ trong ngoài lộn xộn, đương nhiên, hận thù giữa Mặc Viên và Mặc Cảnh Thâm rất sâu, thậm chí ông cụ Mặc cũng bí mật phát lệnh truy nã đối với Mặc Viên. Nhưng sau năm sáu năm xa cách, Mặc Viên trở về. Không chỉ bình yên vô sự mà còn nhận được sự giúp đỡ của ông cụ. Rõ ràng, giữa ông cụ Mặc và Mặc Viên chắc chắn có một bí mật thầm kín nào đó, hoặc một kiểu hợp tác nào đó. Nguy hiểm nhất có thể là Mặc Viên đã thuyết phục ông cụ Mặc trở thành người thừa kế quan trọng nhất trong lòng ông cụ Mặc. Sau đó anh trai là nguy hiểm nhất.”
Nghe Kiều Vi phân tích, Mặc Tiêu Tiêu sửng sốt, “Ý cậu nói là, ông nội và chú bảy cố ý không muốn cứu anh trai mình?”
“Cậu nghĩ sao?” Kiều Vi hỏi ngược lại.
Mặc Tiêu Tiêu nghĩ kỹ, “Nói như vậy cũng có lý, ông nội và chú bảy không có làm gì cả, rõ ràng là muốn quan sát.”
Cô ta cũng nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn.
“Nhưng mà….”
Mặc Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn Kiều Vi, “Làm sao cậu có thể biết?”
Mặc dù Kiều Vi trước đây không phải rất ngốc, nhưng tuyệt đối sẽ không thông minh như vậy.
“Đó … là … cha mình nói với mình.”
“Hừm, mình nói sao.”
Mặc Tiêu Tiêu cười khinh thường, trong mắt đầy vẻ chế giễu.
Trong mắt cô ta Kiều Vi rất khó chịu, nhưng cô ta đã chịu đựng điều đó vì Mặc Cảnh Thâm.
“Ngẩn người làm cái gì? Nhanh đến xin lỗi Thiển Thiển.”
”Được được được, Mặc Tiêu Tiêu mình lần này sẽ đi làm điều tốt, có chuyện gì lớn mà không làm được.”
Cô ta nghiến răng giậm chân, vội vàng bước đến phòng bệnh của Mộ Thiển.
“Không phải đi rồi sao. Làm sao lại quay lại?” Mộ Thiển không có thái độ tốt.
Vừa ăn thứ gì đó vừa đọc tạp chí trên tay mà không nhìn về phía trước.
Thái độ đối với cả hai càng thêm thờ ơ, lộ rõ ​​vẻ chán ghét.
Mặc Tiêu Tiêu đút hai tay vào túi áo khoác da, bước tới đứng trước mặt cô, rung chân, quay mặt đi nhìn sang một bên, vẻ mặt khinh thường.
Cô ta bĩu môi, “Xin lỗi.”
“Hả? Cô nói cái gì?”
Mộ Thiển đóng sách lại ngẩng lên nhìn cô ta.
Mặc Tiêu Tiêu nhíu mày, tức giận nhìn chằm chằm Mộ Thiển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói, xin lỗi!”
“Ồ, cô đến xin lỗi ta sao? Lúc đầu nhìn còn tưởng rằng cô đến tìm tôi để trả thù.”
Cô nhìn Dật Phong đang đứng một bên hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Dật Phong gật đầu, rất phối hợp.
“Mộ Thiển, cô… đừng đi quá đáng!”
Cô ta chỉ tay về phía Mộ Thiển, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm màu khói đặc biệt hung dữ.
“Quá đáng sao? Vậy cô có thể quay về, tôi sẽ không giữ cô. Dật Phong, tôi mệt rời, muốn đi nghỉ ngơi một chút.”
Cô đặt quyển sách lên trên bàn ở đầu giường, ném quả táo vào thùng rác, lấy ra một ít khăn giấy lau tay, giống như muốn nằm xuống ngủ.
Kiều Vi bị Mặc Tiêu Tiêu làm cho tức giận, cô ta có mong muốn là đánh chết Mặc Tiêu Tiêu.
Bệnh tâm thần sao?
“Cậu đang làm gì vậy?”
Cô ta nghiêng đầu nhìn Mộ Tiêu Tiêu, thấp giọng hỏi.
Mặc Tiêu Tiêu bĩu môi kìm nén nỗi tức giận, “Cô Mộ Thiển, trước đây tôi đã làm gì sai, tôi xin lỗi cô, xin cô tha thứ cho tôi. Được không?”
Cô ta cúi đầu thật thấp, với một thái độ rất tốt.
Mặc dù đó là buộc lòng phải làm vậy, nhưng có thể khiến Mặc Tiêu Tiếu nhượng bộ lớn như vậy thật không dễ dàng.
Động tác lau ngón tay trắng nõn của Mộ Thiển trở nên hơi cứng nhắc, khẽ nhướng mày “Cô xin lỗi nhanh như vậy sao? Các phóng viên báo đài không tới, bây giờ cô xin lỗi cũng vô ích.”
Vừa rồi đã nói rõ với họ rằng, cô đã tìm truyền thông đến.
Không xin lỗi dưới sự chứng kiến ​​của giới truyền thông thì có ý nghĩa gì?’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.