Anh ta gỡ găng tay vứt lên bàn, hầm hừ lầu bầu.
Mặc Cảnh Thâm từ từ ngồi dậy từ trên bàn mổ, hít một tiếng: “Có một số việc không nhất định có thể giải thích rõ, cần gì phải đi giải thích nhiều?”
“Cái gì mà không giải thích rõ được? Anh chính là muốn mượn cơ hội lần này làm cho Mộ Thiển hoàn toàn hết hi vọng với anh, chỉ như vậy chờ đến một ngày anh chết thì Mộ Thiển mới không đau lòng.”
Nếu như người đàn ông mình yêu chết đi, thì người phụ nữ nhất định sẽ chìm vào đau khổ không thể dứt ra được.
Ngược lại, nếu người mình căm hận chết đi thì người phụ nữ cũng không quá đau khổ.
Mặc Cảnh Thâm không giải thích là có lý do.
Thứ nhất, anh nghĩ anh không thoát khỏi liên quan đến chuyện kia, nên bị đánh, lấy cái này để tự mình nghiêm phạt.
Thứ hai, anh không giải thích chính là cam chịu tất cả, để Mộ Thiển hiểu lầm như vậy làm cho Mộ Thiển kiên định với suy nghĩ trong lòng là nhóm người đến đánh Mộ Thiển kia là do anh phân phó.
Chỉ như vậy, đến lúc anh rời đi mới có thể không chút đau lòng.
“Có thuốc lá không? Cho anh một điếu.”
Người đàn ông trầm giọng hỏi.
“Anh đã bị đánh thành nội thương rồi mà còn muốn hút thuốc à? Mặc Cảnh Thâm, em thấy đúng là anh không sợ chết đấy.”
Cẩm Dung rất bực bội: “Thân thể anh hiện tại không được hút thuốc uống rượu, nhất định phải nghỉ ngơi. Còn phải nằm viện nghỉ ngơi. Hôm nay làm kiểm tra cho anh, thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724794/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.