Chương trước
Chương sau
Anh ta gỡ găng tay vứt lên bàn, hầm hừ lầu bầu.
Mặc Cảnh Thâm từ từ ngồi dậy từ trên bàn mổ, hít một tiếng: “Có một số việc không nhất định có thể giải thích rõ, cần gì phải đi giải thích nhiều?”
“Cái gì mà không giải thích rõ được? Anh chính là muốn mượn cơ hội lần này làm cho Mộ Thiển hoàn toàn hết hi vọng với anh, chỉ như vậy chờ đến một ngày anh chết thì Mộ Thiển mới không đau lòng.”
Nếu như người đàn ông mình yêu chết đi, thì người phụ nữ nhất định sẽ chìm vào đau khổ không thể dứt ra được.
Ngược lại, nếu người mình căm hận chết đi thì người phụ nữ cũng không quá đau khổ.
Mặc Cảnh Thâm không giải thích là có lý do.
Thứ nhất, anh nghĩ anh không thoát khỏi liên quan đến chuyện kia, nên bị đánh, lấy cái này để tự mình nghiêm phạt.
Thứ hai, anh không giải thích chính là cam chịu tất cả, để Mộ Thiển hiểu lầm như vậy làm cho Mộ Thiển kiên định với suy nghĩ trong lòng là nhóm người đến đánh Mộ Thiển kia là do anh phân phó.
Chỉ như vậy, đến lúc anh rời đi mới có thể không chút đau lòng.
“Có thuốc lá không? Cho anh một điếu.”
Người đàn ông trầm giọng hỏi.
“Anh đã bị đánh thành nội thương rồi mà còn muốn hút thuốc à? Mặc Cảnh Thâm, em thấy đúng là anh không sợ chết đấy.”
Cẩm Dung rất bực bội: “Thân thể anh hiện tại không được hút thuốc uống rượu, nhất định phải nghỉ ngơi. Còn phải nằm viện nghỉ ngơi. Hôm nay làm kiểm tra cho anh, thân thể anh lại nghiêm trọng thêm rất nhiều rồi. Có phải lại mắc bệnh không?”
Mỗi lần Mặc Cảnh Thâm phát tác là lục phủ ngũ tạng đều lưu lại dấu vết sau khi bị dằn vặt, chỉ cần lúc kiểm tra chú ý xem xét là có thể phát hiện.
Tất nhiên là không chạy thoát khỏi đôi mắt cú vọ của Cẩm Dung rồi.
“Ừ.”
Người đàn ông lên tiếng.
“Lúc nào?”
“Tối hôm qua.”
Cẩm Dung dựa vào một bên, ánh mắt của anh ta tối đi vài phần: “Tối hôm qua anh mới lượn qua quỷ môn quan một vòng, hôm nay lại bị Cố Khinh Nhiễm đánh một trận tơi bời. Mặc Cảnh Thâm, anh cho rằng anh là mèo có chín cái mạng à?”
“Một mạng là đủ rồi, nhiều quá giày vò lắm.”
Mặc Cảnh Thâm lại còn cố tình nói đùa với anh ta.
“Được rồi, hay anh nằm viện theo dõi vài ngày đi, nếu không thì không biết lúc nào sẽ có tình huống đột ngột phát sinh.”
“Không được.”
Mặc Cảnh Thâm lập tức từ chối, anh không muốn biểu hiện ra dáng vẻ quá yếu ớt.
Mỗi người đều muốn trưng ra bộ mặt khỏe mạnh, khi đối mặt với bệnh tật hiểm nghèo đều không muốn bị người ngoài biết.
Ngược lại còn muốn giả vờ kiên cường, giả vờ làm ra dáng vẻ mình rất khỏe mạnh, bình yên vô sự.
Đứng ở ngoài cửa là Thích Ngôn Thương và bà Mặc vừa mới chạy đến.
Nhìn thấy anh đi tới thì nhào đến lo lắng dò hỏi: “Con trai, con không sao chứ, cảm giác thế nào rồi?”
“Đại ca, sao rồi?”
Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên: “Không có việc gì, rất tốt.”
“Phù, con không sao là may rồi, làm mẹ sợ muốn chết. Thằng nhóc nhà họ Cố kia ra tay quá độc ác, lại muốn đánh con chết. Quay về mẹ nhất định phải nói cho ông nội con biết, không thể ngồi yên khoanh tay đứng nhìn được.”
Bà Mặc bao che cho con, trơ mắt nhìn con trai mình bị ức hiếp sao có thể làm như không thấy.
“Được rồi.”
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm cực kỳ khó coi: “Mẹ thân là người lớn trong nhà họ Mặc mà lại mang theo Tiêu Tiêu làm bậy, còn ra dáng vẻ gì nữa?”
“Ô, sao con lại nói thế với mẹ chứ? Cha con chết sớm, mẹ một tay nuôi con từ nhỏ đến lớn, dễ sao? Bây giờ con trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi, con đã muốn lên trời à?”
Bà ta một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết.
“Nói xong chưa, nói xong rồi thì về nhà đi. Mang theo Mặc Tiêu Tiêu về nhà cũ họ Mặc tránh hai ngày.” Mặc Cảnh Thâm lạnh giọng phân phó.
“Cái gì? Dựa vào cái gì mà mẹ phải đưa Tiêu Tiêu về nhà cũ? Chẳng lẽ nhà họ Cố còn có thể ăn thịt mẹ chắc?”
“Hai người đánh Mộ Thiển thành như vậy, mẹ nghĩ nhà họ Cố sẽ ngồi yên không quan tâm chắc?”
Anh lười nói nhảm với bà ta, quay ra vẫy vẫy tay gọi Hàn Triết: “Đưa bà về.”
“Vâng, Boss.”
Hàn Triết gật đầu, sờ sờ vào miếng băng dán trên mặt, đó là lúc bị Mặc Cảnh Thâm đánh, anh ta ngã vào thủy tinh bị cắt ra vết thương.
Anh ta nói với bà Mặc: “Bà Mặc, xin mời.”
“Tôi…”
“Bà Mặc, Boss mời về trước.”
Bà Mặc còn muốn nói gì đó nhưng thái độ của Hàn Triết đã cứng rắn hơn nhiều.
Tất cả lời nói đến khóe miệng rồi lại phải nuốt vào.
Bà ta nhìn Mặc Cảnh Thâm bĩu môi hừ lạnh: “Đi, nếu không muốn gặp mẹ thì mẹ đi, mẹ đi được chưa!”
Bà ta hầm hừ tức giận rời khỏi tòa nhà.
Bà ta chỉ cảm thấy con trai bây giờ thật không nghe lời, còn không bằng con bé Mặc Tiêu Tiêu kia thật là ngoan.
Tuy rằng con bé làm việc hơi kích động lỗ mãng nhưng cho dù nói thế nào thì ít ra nó còn nghe lời bà ta.
Trong lúc nhất thời, trên hành lang chỉ còn lại mấy anh em.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, cũng không nói câu gì.
Chỉ lặng lẽ ngồi trên băng ghế hút thuốc, im lặng không nói.
“Chuyện này cực kỳ khó giải quyết, anh định xử lý thế nào?”
Trong miệng Thích Ngôn Thương ngậm một điếu thuốc, thấm thía nói: “Mộ Thiển vừa mới quay về nhà họ Cố, rất được ông cụ yêu thích, e rằng…”
Anh ta cũng không nói tiếp nữa.
Vì dù anh ta có không nói hết cả thì Mặc Cảnh Thâm nhất định cực kỳ lo lắng việc này.
Anh yêu Mộ Thiển nhiều năm như vậy, bây giờ lại không thể ở gần người mình yêu, còn biến thành kẻ thù, nếu đổi là ai thì cũng không thể nào chấp nhận được tất cả.
Cẩm Dung vỗ vỗ vai Mặc Cảnh Thâm, an ủi tâm tình anh: “Đại ca, nếu cần gì thì cứ mở miệng.”
Làm anh em tốt, đừng nói Mặc Cảnh Thâm lên tiếng, cho dù không mở miệng thì có một số việc bọn họ gặp được cũng sẽ ra tay.
Chỉ là chuyện lần này khá lớn, có một số việc tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cẩm Dung ra hiệu cho Thích Ngôn Thương ý bảo anh ta rời đi.
Hai người đứng dậy đi về phía thang máy.
Nhấn nút đi xuống, lúc đợi thang máy, Thích Ngôn Thương nhìn thoáng qua Cẩm Dung.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.
Cửa thang máy khép lại, Thích Ngôn Thương lập tức hỏi: “Thân thể đại ca thế nào?”
Vừa rồi anh ta vẫn lo lắng cho thân thể của Mặc Cảnh Thâm, nhưng vì trước mặt anh nên anh ta cũng không tiện hỏi nhiều, cho nên mới không hỏi gì.
Cẩm Dung lắc đầu: “Tình hình rất không lạc quan, gần đây anh ấy vẫn bị thương. Có lẽ không chống đỡ được bao lâu.”
“Vậy có nên nói cho… Mộ Thiển biết không?”
Thích Ngôn Thương đột nhiên có chút đồng tình với Mặc Cảnh Thâm, cảm thấy anh thực sự rất khó khăn.
“Nói gì bây giờ? Anh nói Mộ Thiển có tin không?”
Cẩm Dung cười nhạo, hít một tiếng: “Em đã từng chính miệng nói với cô ấy về chuyện Mặc Cảnh Thâm, nhưng cô ấy hoàn toàn không tin. Bây giờ Mặc Tiêu Tiêu đánh cô ấy thương nặng, mâu thuẫn của hai nhà trở nên gay gắt. Khi gặp lại có lẽ toàn binh đao. Ngược lại em nghĩ đây là thành toàn cho đại ca một cơ hội để hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ với Mộ Thiển, có thể nói, đến lúc đó anh ấy ra đi… Cũng được thanh thản.”
Âm thanh của Cẩm Dung có chút khàn khàn nghẹn ngào, vành mắt cũng đỏ lên.
Tuy anh ta không phải là người quá máu lạnh, nhưng cũng không phải là loại đàn ông kiểu cách làm ra vẻ, sao có thể tùy tiện rơi lệ chứ?
Đàn ông có rơi nước mắt cũng không dễ.
Hiện tại Cẩm Dung cảm thấy mình thật vô năng, anh ta hung hăng đá vào cửa thang máy: “Em thực sự rất vô dụng, ngay cả anh em ruột thịt của mình mà cũng không giúp gì được, học y có ích lợi gì chứ!”
Cố chấp như vậy, rơi vào trong mắt Thích Ngôn Thương cũng là đau lòng không thôi.
Lúc này anh ta an ủi: “Cậu cũng chỉ là người thường thôi, cũng không phải thần, không phải có thể giải quyết tất cả mọi chuyện. Ý trời, tất cả phải xem tạo hóa.”
“Ha ha, tạo hóa cái gì chứ?”’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.