Chương trước
Chương sau
Vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Mặc Cảnh Thâm, mấy người kia rối rít lùi sang một bên đứng nhỏ giọng lầm bầm.
So với Dật Phong và Mộ Thiển thì dường như sáu người kia bị thương nghiêm trọng hơn, cả người toàn máu, mặt mũi bầm dập.
Mặc Cảnh Thâm đi đến trước mặt Mộ Thiển, nhìn bộ vest trắng của cô loang lổ vết máu thì vẻ mặt đau lòng nói: “Em bị thương à?”
Mộ Thiển lạnh lùng nhìn anh, cười lạnh: “Nhờ ơn anh tặng đấy.”
Cô giơ tay phủi phủi vết bụi trên áo, hừ lạnh một tiếng.
Thật ra thì cũng không có gì đáng ngại, may mà Dật Phong đến đúng lúc nếu không thì nhất định sẽ có vấn đề.
Mặc Cảnh Thâm ngơ ngẩn nhìn cô gái trước mặt, vào lúc này, trái tim anh như bị bóp chặt, rơi vào tự trách thật sâu.
“Anh, nó chính là con đàn bà không biết xấu hổ, anh lại còn đau lòng cho nó?”
“Đúng đó, Cảnh Thâm, không phải con còn nhớ mãi không quên người đàn bà này chứ? Mẹ cho con biết, hôm nay không biết cô ta nói gì với Vi mà làm Vi tức giận đến hôn mê, còn ra máu chút nữa không giữ được đứa nhỏ. Loại đàn bà này nên kéo ra ngoài lóc từng miếng thịt.”
Mặc Tiêu Tiêu và bà Mặc đi đến mỗi người mồm năm miệng mười nói.
“Được rồi, câm hết miệng lại cho tôi!”
Người đàn ông nổi trận lôi đình.
Nếu như ngày hôm qua ở biệt thự Lâm Hồ với Mộ Thiển chỉ là mua vui lấy lệ mà nói thì như vậy ngày hôm nay anh thực sự không thể bỏ mặc được.
Lại càng không thể giả vờ với Mộ Thiển dưới tình huống này, làm ra vẻ bản thân không thèm quan tâm được.
Không làm được, thực sự là không làm được.
Mặc Cảnh Thâm đi đến trước mặt của Mặc Tiêu Tiếu quăng một cái tát lên mặt cô ta.
Bốp.
Một tiếng thét chói tai kèm theo âm thanh của cái tát, Mặc Tiêu Tiêu bị đánh đến đập người vào cửa thủy tinh, hôn mê lập tức.
“Ôi trời ơi, Mặc Cảnh Thâm, thằng con chết bầm kia, con làm gì thế? Vì một người ngoài mà con dám đánh em gái con à?”
Bà Mặc giận không kìm được chỉ vào Mặt Cảnh Thâm, tức đến run cả người.
Sau đó bà ta xoay người đi đến che chở cho Mặc Tiêu Tiếu gọi: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu à, con tỉnh lại đi, Tiêu Tiêu à?”
“Ha ha…”
Mộ Thiển cười nhạt: “Thành viên của Fe chỉ nghe lệnh của một người. Mặc Cảnh Thâm, tay chân của anh vì sao ở chỗ này… Gặp dịp thì chơi à, anh diễn cho ai xem thế?”
Lúc đầu cô chỉ cảm thấy mấy người kia khí thế bức người, là người không đơn giản.
Đánh qua vài chiêu là cô đã thăm dò ra thế lực của đối phương, đoán bọn họ không đơn giản.
Về sau Dật Phong đến đúng lúc, cùng cô kề vai chiến đấu, vừa rồi anh ta khẳng định sáu người kia chính là thành viên của FE.
Mộ Thiển lạnh lùng nói: “Là anh một lần lại một lần để cho tôi nhìn rõ con người anh. Từ nay về sau, Mộ Thiển tôi và Mặc Cảnh Thâm anh từ nay thành người xa lạ. Cả đời không qua lại với nhau!”
Cô cắn chặt răng, di chuyển chân định tiến lên một bước.
Không ngờ vừa bước ra một bước thì cả người mềm nhũn ra, lập tức ngã nhào về phía trước.
“Thiển?”
Mặc Cảnh Thâm nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, còn chưa kịp ôm lấy Mộ Thiển thì đã bị một người đẩy ra.
Người nọ chạy lên ôm Mộ Thiển vào ngực.
“Thiển? Thiển?”
Cố Khinh Nhiễm nhận được tin của chủ tịch Trần thì vội vàng chạy đến, nhưng vì quãng đường khá xa cho nên mặc dù anh ta dùng tốc độ nhanh nhất cũng không thể chạy đến trước Mặc Cảnh Thâm được.
Ôm lấy Mộ Thiển, anh ta gọi vài câu, Mộ Thiển ổn định lại thân thể, cô đứng thẳng dậy đẩy Cố Khinh Nhiễm ra: “Tôi không sao.”
Trước đó, cô bị vết thương do đạn bắn chưa khỏi, vừa rồi lại bị đụng vào cạnh bàn cho nên hiện tại cả người đều đau đớn, thêm nữa gần đây cô bị mất ngủ trầm trọng cơ thể suy nhược, cho nên vừa rồi mới chút nữa ngất xỉu.
Cố Khinh Nhiễm cực kỳ giận dữ, quanh người anh ta ngưng tụ đầy sự lạnh lẽo.
Anh ta xoay người nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Anh cứ đối xử như vậy với cô ấy à?”
“Thế nào, Mộ Thiển không sao chứ?”
Theo sau tiếng là Bạc Dạ chạy đến, nhìn thấy phòng khách lộn xộn, mà trên người Mộ Thiển lại loang lổ vết máu thì trái tim như bị bóp chặt, vô cùng đau lòng.
Anh ta không biết vết máu trên người Mộ Thiển phần lớn là máu của đối thủ.
Bạc Dạ nhìn Mặc Cảnh Thâm, lại liếc nhìn Mặc Tiêu Tiêu đang hôn mê dưới đất và dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt cô ta thì trong lòng cũng đã hiểu ra.
“Bạc Dạ, đưa Thiển đi bệnh viện đi.”
Cố Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm rồi phân phó Bạc Dạ một câu.
“Được.”
Bạc Dạ không từ chối.
Anh ta đi lên đỡ lấy Mộ Thiển, dịu dàng nói: “Đi, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Bạc Dạ ý vị thâm trường liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, rồi đỡ cô gái nhỏ rời đi.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì, bởi vì anh không muốn giải thích cũng không muốn giải thích nhiều.
Ngón tay thon dài của Cố Khinh Nhiễm cởi cúc áo vest ra, anh ta cởi áo vest ngoài ra, xắn tay áo lên, nhìn Mặc Cảnh Thâm tựa cười mà không phải cười.
“Hôm nay, không phải anh chết thì là tôi chết! Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển là em gái của Cố Khinh Nhiễm tôi, hôm nay, tôi muốn anh trả lại gấp mười lần!”
Mặc Cảnh Thâm đứng ở đối diện Cố Khinh Nhiễm, không nói một câu nào.
Bốp, bốp, bốp.
Sau khi Cố Khinh Nhiễm vứt cái áo vest nặng nề xuống đất thì lập tức lao vào tung vài cú đấm mạnh lên người Mặc Cảnh Thâm.
“A…”
Mặc Cảnh Thâm không đánh trả, chỉ cố chịu cú đấm của Cố Khinh Nhiễm, rồi lại ổn định lại thân thể đứng ở đó không nhúc nhích.
“Boss?”
“Boss?”
“Anh dừng tay, tôi…”
Mấy thành viên FE đi theo Mặc Cảnh Thâm đã lâu lập tức chắn ở phía trước muốn ngăn Cố Khinh Nhiễm lại, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại nói: “Cút hết ra ngoài!”
Vài người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh nhưng cũng không dám tiến lên.
Ngược lại bà Mặc nhìn thấy khóe miệng Mặc Cảnh Thâm bị đánh trào máu thì đau đến tận xương tủy.
“Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Đó là ông chủ của các cậu, không sợ bị đánh chết à?” Bà ta vừa vội vừa lo nhưng lại không dám đi kéo Cố Khinh Nhiễm lại.
“Đưa Tiêu Tiêu và mẹ tôi về!”
Mặc Cảnh Thâm ra lệnh.
Vài tên tay chân không dám làm trái lệnh, đi đến đưa Mặc Tiêu Tiêu đang hôn mê và bà Mặc đang làm ầm ĩ rời đi.
Bảo vệ trong phòng cũng rối rít rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Cố Khinh Nhiễm và Mặc Cảnh Thâm.
“Thế nào, mọi người đi hết rồi, anh còn ở đây làm gì? Định giả bộ vô tội đến lúc nào? Mặc Cảnh Thâm, anh chính là tên khốn khiếp. Mộ Thiển có thế nào đi nữa thì cũng là một cô gái yếu đuối, đáng giá để anh cho mấy tên tay chân đến đánh à?”
Cố Khinh Nhiễm lửa giận bốc lên, đá mạnh một cái vào bụng Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm không còn sức chống lại, cũng không chịu nổi một cú đá kia, lập tức lảo đảo mấy bước đập người vào bàn gỗ.
Trước đó Cố Khinh Nhiễm bị thương mà Mặc Cảnh Thâm cũng bị thương ở chân sau anh ta.
Cố Khinh Nhiễm hồi phục nhanh hơn anh, mà Mặc Cảnh Thâm sau khi bị thương thì không chú ý nghỉ ngơi, ngày hôm qua lại bị Mộ Thiển đâm một đao.
Cơ thể anh đã suy yếu đến cực hạn rồi.
Cho dù không có những vết thương kia thì thân thể của anh cũng đã suy yếu đến mức làm cho người ta giận sôi lên rồi.
Dù vậy anh vẫn có năng lực đánh trả nhưng anh không muốn.
Bởi vì anh biết, lần này Mộ Thiển thực sự bị thương rất nghiêm trọng.
Ngươi ra tay là Mặc Tiêu Tiêu, đó là em gái của anh, một trăm phần trăm anh phải có trách nhiệm.
“Phụt…”
Mặc Cảnh Thâm phun ra một ngụm máu, anh che ngực nhịn xuống.
Cố Khinh Nhiễm cười đến dữ tợn: “Ở trước mặt tôi mà anh còn giả vờ cái nỗi gì? Không đánh lại đúng không?”
Anh ta túm lấy cổ áo Mặc Cảnh Thâm lên: “Hôm nay tôi cho anh chết ở đây, chôn cùng với em gái tôi luôn!”
Nói xong, Cố Khinh Nhiễm giơ nắm đấm về phía Mặc Cảnh Thâm.’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.