Vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Mặc Cảnh Thâm, mấy người kia rối rít lùi sang một bên đứng nhỏ giọng lầm bầm.
So với Dật Phong và Mộ Thiển thì dường như sáu người kia bị thương nghiêm trọng hơn, cả người toàn máu, mặt mũi bầm dập.
Mặc Cảnh Thâm đi đến trước mặt Mộ Thiển, nhìn bộ vest trắng của cô loang lổ vết máu thì vẻ mặt đau lòng nói: “Em bị thương à?”
Mộ Thiển lạnh lùng nhìn anh, cười lạnh: “Nhờ ơn anh tặng đấy.”
Cô giơ tay phủi phủi vết bụi trên áo, hừ lạnh một tiếng.
Thật ra thì cũng không có gì đáng ngại, may mà Dật Phong đến đúng lúc nếu không thì nhất định sẽ có vấn đề.
Mặc Cảnh Thâm ngơ ngẩn nhìn cô gái trước mặt, vào lúc này, trái tim anh như bị bóp chặt, rơi vào tự trách thật sâu.
“Anh, nó chính là con đàn bà không biết xấu hổ, anh lại còn đau lòng cho nó?”
“Đúng đó, Cảnh Thâm, không phải con còn nhớ mãi không quên người đàn bà này chứ? Mẹ cho con biết, hôm nay không biết cô ta nói gì với Vi mà làm Vi tức giận đến hôn mê, còn ra máu chút nữa không giữ được đứa nhỏ. Loại đàn bà này nên kéo ra ngoài lóc từng miếng thịt.”
Mặc Tiêu Tiêu và bà Mặc đi đến mỗi người mồm năm miệng mười nói.
“Được rồi, câm hết miệng lại cho tôi!”
Người đàn ông nổi trận lôi đình.
Nếu như ngày hôm qua ở biệt thự Lâm Hồ với Mộ Thiển chỉ là mua vui lấy lệ mà nói thì như vậy ngày hôm nay anh thực sự không thể bỏ mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724791/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.