Vừa nói Tư Cận Ngôn vừa ợ lên hơi rượu, anh hơi khó chịu dùng tay đè lên ngực, có lẽ là do đã uống quá nhiều rượu.
Tiếp đó anh nói thêm: “Mẹ của anh muốn nắm Dương Liễu trong lòng bàn tay, Bà ấy… Bà ấy sợ Dương Liễu sẽ không hiến tủy cho anh của anh nữa, vậy chờ anh của anh… Chỉ có cái chết. Em hiểu chưa?”
Việc đã đến nước này thì Mộ Thiển làm sao có thể không rõ nữa.
Cho nên Tư Cận Ngôn cũng không muốn kết hôn với Dương Liễu, dù chuyện xấu của Dương Liễu đã bị làm ầm lên, trong lòng người nhà họ Tư đều rất rõ, nhưng vì tương lai của đứa con cả Tư Văn Uyên, bọn họ chỉ có thể lấy hôn nhân của Tư Cận Ngôn ra làm lợi thế cho Dương Liễu hiến tủy cho Tư Văn Uyên.
Nói trắng ra Tư Cận Ngôn chính là vật hi sinh.
Trong lòng Mộ Thiển trầm xuống, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Dương Liễu lại có tự tin lớn như vậy.
Cô nhíu nhíu mày, ngồi ở trên ghế salon, có chút bực bội cầm chai rượu Tư Cận Ngôn uống còn thừa ở trên bàn uống một ngụm.
Muốn xua đi những lo lắng trong lòng.
“Chuyện của Dương Liễu, anh biết hết rồi à?”
Cô dịu dàng hỏi.
“Ừ.”
Tư Cận Ngôn gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình rượu Mộ Thiển đang cầm chặt trong tay, con ngươi hơi lấp lóe.
“Hiện giờ anh của anh không tìm được người hiến tủy à?”
“Tủy của anh và mẹ anh không phù hợp, chỉ có cha anh là có tủy phù hợp. Nhưng ông ấy đã hơn sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724788/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.