“Cô cái gì mà cô? Không phải cũng chỉ vì tôi là cô nhi không cha không mẹ, lại là một đứa con gái nhà quê đi ra từ vùng hoang vu hẻo lánh à, mấy người đều khinh thường tôi!”
Dương Liễu giận không kiềm được mà gào lên.
Sâu trong đáy lòng cô ta là cảm giác tự ti, cảm giác bản thân sinh ra không được tốt như người khác, cho nên cô ta một lòng một dạ muốn chen chân vào xã hội thượng lưu.
Trải qua nhiều năm nỗ lực như vậy, cuối cùng cô ta cũng thành công.
“Không phải. So với tôi thì cô hạnh phúc hơn tôi nhiều. Dương Liễu, bây giờ cô cũng đã đủ cố gắng, đủ thỏa mãn, cũng đủ hạnh phúc. Cô có tất cả những thứ cô muốn, cho nên… Cô có thể buông Tư Cận Ngôn không?”
Không biết bao nhiêu lâu rồi Mộ Thiển không ăn nói khép nép như vậy nữa.
Nhưng Dương Liễu là do cô giới thiệu đến bên Tư Cận Ngôn, nếu như không có cô thì Tư Cận Ngôn cũng sẽ không rơi vào tình trạng như này.
Mộ Thiển cảm thấy mình có một phần trách nhiệm.
“Buông? Tại sao tôi phải buông?”
“Dương Liễu, sao cô biến thành như bây giờ, bản thân cô làm cái gì không phải trong lòng cô rất rõ sao?”
Vốn cô định bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cô ta, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Dương Liễu, Mộ Thiển vô cùng thất vọng.
“Tôi không xứng với anh ấy sao? Mộ Thiển, bất kỳ ai cũng có thể nói thế với tôi, chỉ riêng mình chị là không thể. Một người đàn bà nay người này mai người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724786/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.