Chương trước
Chương sau
‘”Ưm… ưm…”
Mộ Thiển lắc đầu, mở to mắt, cố gắng nói điều gì đó, nhưng tất cả lời nói đều chìm trong nụ hôn của anh.
Mộ Thiển tức giận đến mức không chịu được và cắn một cái vào môi anh.
Nhất thời nồng nặc mùi máu tanh xộc lên mũi, đầu lưỡi rõ ràng nếm được máu tanh mùi ngọt.
Mặc Cảnh Thâm hít một hơi đau đớn, đưa tay lên che môi, khẽ chạm vào đó, một giọt máu nhuộm đỏ đầu ngón tay anh.
“Thiển Thiển, cô có phải là chó không?”
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn vết máu trên đầu ngón tay rồi không khỏi nhìn người phụ nữ tức giận như mèo hoang.
Bởi vì anh buông tay, đầu gối của Mộ Thiển ép mạnh vào lưng ghế sô pha, đẩy Mặc Cảnh Thâm ra xa.
Cô nhanh chóng quay người lại, trực tiếp đá vào Mặc Cảnh Thâm một cước “Mặc Cảnh Thâm, tôi đã nói, nếu anh dám động đến tôi, tôi sẽ giết anh!”
Vẻ mặt hung dữ, tức giận bừng bừng.
Bàn tay cô nắm chặt đã giải thích được sự tức giận của chủ nhân vào lúc này, khi giọng nói cất lên, con dao găm trong tay cô đã nằm trên ngực của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh nhướng mi nhìn ánh sáng lung linh ánh trên lưỡi dao găm “Tôi đoán, cô sẽ không xuống tay.”
Mặc Cảnh Thâm chắc chắn rằng Mộ Thiển sẽ không ra tay, anh bước lên phía trước và từ từ đến gần cô.
Anh tiến thêm một bước, cô lùi lại một bước, giữ một khoảng cách nhất định, ngay cả con dao găm mà cô nắm trong lòng bàn tay cũng không dám dùng lực.
Mặc Cảnh Thâm nghĩ đến vết dao cứa vào cổ ngày hôm đó, đưa tay xoa nhẹ lưỡi dao trước ngực
Mộ Thiển sợ hãi, sợ rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ phát điên, sợ rằng nếu anh thực sự chết, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Đừng di chuyển!”
Cô gầm lên, ánh mắt ngày càng dữ tợn.
“Tại sao lại lo lắng?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé với đôi má ửng đỏ trước mặt mình với vẻ thích thú.
“Sợ? Tôi mà sợ anh sao? Tôi chỉ chê anh làm bẩn tay của tôi thôi.”
Mộ Thiển thu lại con dao và bỏ vào túi “Mặc Cảnh Thâm, anh tránh xa tôi ra.” Cô khinh thường cảnh cáo.
Xoay người bước sang một bên, cầm tờ báo hôm nay trên bàn lên, ngồi trên sofa lật ra xem.
Dòng tiêu đề hiển thị trên trang đầu tiên của tờ báo là “Tân Chủ tịch của Fryer.”
Bên dưới dòng tiêu đề bắt mắt là một bức ảnh Mộ Thiển mặc một bộ đồ công sở bó sát trong rất chuyên nghiệp.
Đó là một bức ảnh chụp trong studio tại nơi làm việc của công ty, và sau đó là bức ảnh trên bức tường ảnh cao tầng của công ty.
Trong ảnh, cô mặc một bộ đồ công sở đen, tóc ngắn đã nhuộm thành màu nâu, kiểu tóc đơn giản cùng chiếc khuyên tai ánh bạc.
Ăn mặc giản dị, nụ cười tao nhã, khí chất tràn đầy.
Hình ảnh một người phụ nữ thượng lưu có năng lực ở trung tâm mua sắm thực sự rất bắt mắt.
Mộ Thiển không khỏi bối rối, Mặc Cảnh Thâm giữ tờ báo này là có ý gì?
“Thiển Thiển…”
Người đàn ông đi ngang ngồi xuống và gọi cô.
Vừa nghe tiếng gọi,Mộ Thiển nhướng mi, trừng lớn đôi mắt lạnh lẽo “Chúng ta có thân quen không? Phiền anh gọi tôi là cô Mộ hoặc Mộ Thiển.”
Mặc Cảnh Thâm không cảm thấy quá buồn về thái độ xa lánh và thờ ơ của cô.
“Tối nay muốn ăn gì?”
Anh hỏi.
“Đưa điện thoại cho tôi trước.”
Thái độ của Mộ Thiển rất lạnh lùng, Mặc Cảnh Thâm do dự một lúc trước khi đưa điện thoại cho cô.
Sau khi nhận được điện thoại, Mộ Thiển hỏi: “Anh nhốt người Ẩn tộc ở đâu? Tôi muốn đi gặp anh ta.”
Những người của Ẩn tộc đến Hải Thành cô chưa kịp tiếp xúc đã bị Mặc Cảnh Thâm bắt đi.
Hiện tại cũng chẳng có việc gì để làm, cô muốn đi gặp họ.
“Tôi sẽ đưa cô lên.”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, liếc nhìn Mộ Thiển đầy ẩn ý, ​​cố ý đợi một lúc, cho đến khi thấy Mộ Thiển đứng dậy, anh mới bước về phía cầu thang xoắn ốc, và Mộ Thiển cũng theo sát phía sau.
“Cô tìm người Ẩn tộc làm gì?”
“Không có liên quan gì đến ann.”
“Muốn người Ẩn tộc ra tay tốn ít nhất tám con số, cô vì ai mà chịu bỏ vốn to như vậy?”
“Tôi đã nói không liên quan gì đến anh.”
“Tư Cận Ngôn.”
Mặc Cảnh Thâm chậm rãi nói một cái tên, chỉ bằng một từ.
Khi anh đoán được điều đó, Mộ Thiển không ngạc nhiên, nhưng phản ứng rất thẳng thắn “Tôi không cần anh can thiệp vào việc của tôi.”
Vì anh đã sắp kết hôn với Kiều Vi, và mối thù giữa nhà họ Mặc và nhà họ Cố, tại sao họ phải duy trì sự hòa bình bên ngoài?
Không phải là tránh càng xa càng tốt sao?
Cô cảm thấy thay vì nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm mỗi ngày, tốt hơn hết là tránh xa anh ra. Tốt nhất là cả đời đừng nhìn thấy nhau nữa.
“Cô là mẹ của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, tôi đương nhiên lo lắng cho sự an toàn của cô.”
Khi cô đang đi, Mặc Cảnh Thâm đột nhiên dừng lại và quay lại nhìn Mộ Thiển đang đứng phía dưới anh một bậc thang “Bọn trẻ không thể để mất cô một lần nữa.”
Đó rõ ràng là một vấn đề đáng quan tâm, nhưng nó đã thay đổi khi nói ra từ miệng của Mặc Cảnh Thâm.
“Phiền Mặc tổng quan tâm, tôi sẽ tự mình lo liệu, ngài lo lắng dư thừa rồi.”
Mộ Thiển gọi “Ngài” nghe có vẻ như là tôn trọng, nhưng nó thực sự là một loại châm biếm, châm biếm sự tọc mạch của Mặc Cảnh Thâm.
Đôi mắt của người đàn ông lóe lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào má cô không chớp, vài giây sau, anh ta xoay người tiếp tục bước lên lầu.
Mặt phía đông của tầng ba.
Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương dựa vào hành lang, hai tay khoanh trước ngực, không biết họ đang nói gì.
Thấy hai người đến gần, họ lập tức im lặng.
“Mở cửa.”
Mặc Cảnh Thâm ra lệnh, Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương nhìn nhau, và sau đó mở cửa.
Mộ Thiển theo sau Mặc Cảnh Thâm bước vào. Cẩm Dung thức thời đóng cửa lại, cùng với Thích Ngôn Thương đứng ở ngoài không tiến vào.
Trong phòng, người đàn ông đến từ Ẩn tộc đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay cả khi nghe thấy cô và Mặc Cảnh Thâm bước vào, anh ta cũng chỉ hơi chuyển hướng ánh mắt, liếc nhìn rồi thu lại không nói gì.
Mặc Cảnh Thâm đi đến ghế sofa và ngồi xuống, trong khi Mộ Thiển đi đến bên người Ẩn tộc và hỏi: “Anh tên là…Thượng Quan Miểu?”
Sau khi Chanh Tử và Dật Phong liên lạc với Ẩn tộc, Mộ Thiển tìm hiểu về tình hình của anh ta và biết rằng người bên kia tên là Thượng Quan Miểu, một người đàn ông lầm lì với tính khí tương đối lạnh lùng.
“Cô biết rõ còn cố hỏi.”
Anh nói trống không.
Mộ Thiển: “…”
Thực sự … rất lạnh lùng.
Đứng ở bên cạnh người đàn ông, Mộ Thiển lại nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm “À, mời anh đi ra ngoài.”
Cô có rất nhiều điều để nói với những người của Ẩn tộc, Mặc Cảnh Thâm ở đây rất không tiện.
Mặc Cảnh Thâm có chút bối rối, có lẽ anh không ngờ rằng Mộ Thiển sẽ đuổi anh đi.
Nhìn cô chằm chằm một hồi, hơi chống tay đứng dậy đi ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng lại, anh nhìn Mộ Thiển với ánh mắt thâm thúy.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, im bặt.
“Tôi rất muốn biết gia tộc Mặc gia thế lực rất lớn, họ yêu cầu Ẩn tộc các người giúp chắc chắn sẽ thưởng rất hậu hĩnh, tại sao các người lại không đồng ý?”
Rõ ràng, bất kể chuyện gì của Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển đều muốn biết.
Thượng Quan Miểu có một đôi đồng tử màu xanh lam, nét mặt góc cạnh, mái tóc vàng chải chuốt có thể nhìn thấy được độ bóng. Làn da rất trắng, rất đẹp trai và rất hiền lành.
“Cô là người yêu cũ của Mặc Cảnh Thâm… mẹ của hai đứa trẻ?”
Thượng Quan Miểu quay sang nhìn cô và hỏi.
“Đúng vậy.”
“À! Tôi nghe nói rằng anh ta là một tên cặn bã, còn cô là người thừa kế của gia tộc họ Cố. Cho dù cô không có xuất thân tốt, cô cũng là một người kiếm tiền giỏi. Làm sao cô lại có thể thích một tên cặn bã như vậy?”‘
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.