Trừ khi có lý do cần thiết, nếu không Mộ Thiển không thể tự thuyết phục mình.
“Lý do rất đơn giản. Vì cô không chịu hợp tác với người Ẩn tộc giúp tôi khôi phục trí nhớ, cô có thể kể cho tôi nghe về quá khứ giữa chúng ta, được không?”
Người đàn ông dang tay ra, lời nói và hành động của anh đầy vẻ đe dọa cô.
“Anh đang uy hiếp tôi?”
Mộ Thiển nheo mắt và một lần nữa cảm thấy chán ghét hành vi của Mặc Cảnh Thâm giống như một tên khốn. “Tôi chưa bao giờ nghĩ anh có thể vô liêm sỉ như vậy. Mặc Cảnh Thâm, tôi thực sự đã nhìn lầm anh.”
Trong một thời gian dài, Mộ Thiển có suy nghĩ rằng mình có thể không biết rõ về con người của Mặc Cảnh Thâm, nhưng cô cũng không ngờ rằng Mặc Cảnh Thâm lại là một tên đàn ông vô liêm sỉ như vậy.
“Cô muốn nghĩ về tôi thế nào cũng được.”
Mặc Cảnh Thâm khinh thường giải thích “Nhưng nếu cô không đồng ý, hôm nay cô không thể ra khỏi nơi này.”
“Thật sao? Anh quên mất bên ngoài còn có Chanh Tử và Dật Phong sao?”
Mộ Thiển cảm thấy rằng với sự có mặt của Dật Phong và Chanh Tử thì không có gì là không thể làm được.
“Vậy thì cô phải nghĩ kĩ xem Dật Phong làm sao mà vào được biệt thự Lâm Hồ này.” Mộ Thiển cũng biết biệt thự Lâm Hồ này không dễ gì vào được.
Bởi vì nơi này không phải là một biệt thự bình thường.
“Hahaha.”
Cô mím môi cười “Quên đi, tôi đã nhìn lầm anh rồi. Mặc Cảnh Thâm, có lúc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724777/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.