Cô ta thực sự không có cách nào, có việc cầu xin người ta, dĩ nhiên là phải có thái độ tốt.
Hiện giờ ký thác hi vọng duy nhất lên người Mộ Thiển, không trông cậy vào Mộ Thiển, thì không tìm được bất cứ kẻ nào cứu được cô ta.
Đương nhiên là Mộ Điềm Tư không dám để mẹ mình đắc tội với Mộ Thiển.
“Hừ, con đúng là ngốc, con không phát hiện Mộ Thiển không coi trọng chuyện của con sao?”
Ngay từ đầu người ta đã không để chuyện của cô ta trong lòng, chỉ có cô nhóc nhà mình mới ngốc như vậy.
Điền Quế Phân luôn cảm thấy Mộ Thiển là con nhóc tính toán tỉ mỉ nhất trên thế giới, con gái nhà bà ta thì đơn thuần lại dễ lừa.
“Tôi đi đây, buổi tối sẽ liên lạc với chị.”
Vẻ mặt Mộ Thiển lạnh lùng không muốn nói nhiều với Điền Quế Phân.
Rời khỏi bệnh viện, đi ô tô tới thẳng chỗ Dương Liễu bị bắt cóc.
Nhưng mới đi không xa, cô lập tức đỗ xe ở bên ven đường.
Đột nhiên cảm thấy có một vấn đề, mục đích đối phương bắt cóc Dương Liễu là gì?
Nếu muốn giải quyết Dương Liễu, đối phương sẽ không gọi điện thoại cho cô, nhưng đối phương không cần tiền cũng không cần sắc, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nếu muốn uy hiếp mình, trực tiếp bắt mình không phải tốt hơn sao?
Cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?
Chuyện này vừa nhìn là thấy có vấn đề.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiển trái lo phải nghĩ cũng không rõ rốt cuộc là tình huống gì, cho nên đi thẳng tới cục cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724219/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.