‘,'”Vậy thì không nên, chị đi rồi chẳng lẽ chúng em cứ ở nhà chị mãi sao?”
Thích Ngữ Anh lắc đầu, nói với Tư Cận Ngôn: “Anh Cận Ngôn, chúng ta nên tới nhà hàng ăn cơm đi.”
“Đi thăm Cảnh Thâm đã, xác định tình hình của anh ấy rồi ăn cơm sau.” Nét mặt Thích Ngôn Thương bình thản nhưng thái độ thì không cho phép cãi lại.
“Được.”
Tư Cận Ngôn đồng ý lời đề nghị của đó.
Mọi người chuẩn bị đồ rồi rời khỏi nhà.
Tư Cận Ngôn lái xe, Thích Ngữ Anh ngồi ở ghế phụ. Mộ Thiển vốn định lái nhưng bị từ chối, đành ngồi ở ghế sau.
Thích Ngôn Thương tự lái xe mình.
Khi họ tới bệnh viện, Mặc Cảnh Thâm đã khám họng xong.
Dù sao với thân phận của anh, không cần đăng ký lấy số ở bệnh viện. Viện trưởng tự mình tiếp đãi, dẫn anh đến thẳng chỗ Trưởng khoa khoa bỏng để khám.
Họ kết luận là anh bị bỏng độ nhẹ, cổ họng sưng đỏ, đầu lưỡi tê liệt, cần chú ý ăn uống loãng nhẹ hết mức có thể.
Mộ Thiển đứng cạnh đó nhíu mày, không nói lời nào.
Tuy cô có ý định trả thù Mặc Cảnh Thâm, nhưng không phải kiểu người không biết nặng nhẹ.
Bình nước kia mới nấu hôm qua, cách một đêm dài, sao còn có thể nóng tới nỗi như vậy?
Huống hồ phích nước giữ nhiệt cũng không quá tốt.
Cùng lắm cô chỉ có ý định tra tấn Mặc Cảnh Thâm mà thôi.
“Hờ…”
Kiều Vi thở phào một hơi: “Làm em sợ muốn chết, anh không sao thì tốt quá.”
“Hừ.”
Mặc Cảnh Thâm giận dữ đứng dậy, đi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724214/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.