Ngây thơ?
Người không tàn nhẫn không thành công được?
Mộ Thiển hít một hơi, chậm rãi ngồi thẳng người dựa vào trên ghế, đôi mắt chăm chú khóa chặt Kiều Vi.
Đột nhiên cảm thấy Kiều Vi rất lạ lẫm, xa lạ giống như xưa nay chưa từng quen biết.
Trước kia mặc dù cô ấy tùy tiện, nhưng cũng là một cô gái lương thiện tâm tư đơn thuần.
Hiện tại sao lại trở nên như thế này?
Đối mặt với một người vô tội chết thảm, cô ấy lại nói hời hợt như thế, xem mạng người như cỏ rác.
“Vậy anh của mình thì sao? Cũng chỉ vì một tờ đơn tố cáo liền bị đánh đến nỗi phải vào bệnh viện?” Giọng điệu Mộ Thiển bất đắc dĩ, đối với Kiều Vi tràn đầy thất vọng.
“Chuyện của anh cậu mình rất xin lỗi, thân phận của Cảnh Thâm ở Hải Thành không ai không biết, chỉ có thể nói anh của cậu…”
Kiều Vi đang nói thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chúng ta đều là người trưởng thành, có lúc nên tự biết lượng sức mình.”
Cho nên, ý của cô ấy chính là đang nói Mộ Ngạn Minh tiếp nhận án kiện của Mặc Cảnh Thâm do anh ấy không biết lượng sức mình.
Bàn tay Mộ Thiển siết chặt cái chén, kiềm chế tức giận trong lòng, nâng chén trà bưởi lên uống một ngụm lớn.
Thế nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa trong lòng.
“Chuyện công ty của cậu, mình sẽ nói với Cảnh Thâm, về phần anh trai cậu… Mình hi vọng anh ta nên thông minh một chút thì tốt hơn.”
Vừa nói cô ấy vừa cầm túi xách, lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724202/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.