Chương trước
Chương sau
“Bảo cậu tìm thì cậu cứ tìm đi, phí lời nhiều như thế làm gì!”
Buồn bực ngắt điện thoại rồi trực tiếp vứt điện thoại lên ghế phụ, lái xe hướng về phía khách sạn Hilton.
Kiều Vi?
Đối với anh, cưới Kiều Vi càng giống như là lời hứa năm đó.
Anh cũng đã từng cố gắng thật tâm chấp nhận Kiều Vi, nếu không cũng sẽ không đính hôn với cô.
Nhưng chỉ có ông trời mới biết mỗi lần tiếp xúc với Kiều Vi đều vô cùng kháng cự.
Nửa giờ sau, một người có thân hình mê hoặc xuất hiện trong phòng tổng thống khách sạn Hilton. Một cô gái gương mặt thiên sứ, thân hình bốc lửa quyến rũ nóng bỏng, giống như là bảo vật thế gian ban tặng.
“Mặc thiếu, đêm nay để em chăm sóc anh thật tốt nhé, được không?”
Trong chiếc váy màu đỏ bó sát lấy cơ thể đầy đặn, Y Sa lắc lư vòng eo mảnh khảnh, như hồ ly tiến đến phía trước Mặc Cảnh Thâm. Cô duỗi bàn tay được nhuộm móng màu đỏ, vẽ vòng tròn trên ngực anh rồi nháy mắt đầy gợi cảm.
Mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều quyến rũ nóng bỏng như yêu tinh, khiến người ta rung động.
Mà Mặc Cảnh Thâm sớm đã không nhịn được sự hiện diện của cô, trực tiếp ném cô lên giường, bản thân cũng đè lên rồi mạnh mẽ xé rách chiếc váy của cô ra.
“Hi hi hi…”
Y Sa nằm trên giường cười khúc khích, choàng tay lên cổ Mặc Cảnh Thâm, “Mặc thiếu gấp gáp như vậy sao? Người ta còn thật sự tưởng rằng anh không có gần phụ nữ đó.”
Mặc Cảnh Thâm nhăn mày khó chịu, bàn tay to lớn thô lỗ du ngoạn quanh người cô, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đó của Y Sa, tràn ngập trong tâm trí anh là khuôn mặt của Mộ Thiển.
Đột nhiên, anh cứng đờ người lại, dừng lại động tác.
“Sao vậy?” Y sa hoài nghi hỏi, nhưng sau đó lại duyên dáng nói: “ Để người ta tới hậu hạ anh nhé.”
Hơi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ rực hôn lên môi anh, vào lúc giữa hai người chỉ còn cách nhau 5cm, Mặc Cảnh Thâm đột ngột đứng dậy, quanh lưng lại với cô, lạnh giọng nói: “Cút ra ngoài.”
Y Sa mơ mơ hồ hồ không biết đã đắc tội với Mặc Cảnh Thâm chỗ nào, ngồi dậy khỏi giường, cô nhìn Mặc Cảnh Thâm đang trầm mặc lặng lẽ hút thuốc, một ánh sáng lóe lên trong mắt cô.
Cô chầm chậm lại gần anh, vòng tay ôm lấy eo anh, tựa cằm lên vai anh rồi quyến rũ nhẹ nhàng nói: “Mặc thiếu, người ta có phải là quá chậm rồi không? Vậy… chúng ta có thể trực tiếp bắt đầu mà.”
Nói rồi Y Sa vươn tay xuống thắt lưng của anh, cố gắng mở khóa dây lưng.
Vào giây kế tiếp, trong phòng vang lên tiếng gầm giận dữ, “ Tôi bảo cô cút, nghe không hiểu sao?”
Tiếng gầm đó làm Y Sa sợ tới hồn bay phách tán, lập tức dẹp hết tất cả tâm tư rồi đứng dậy khỏi giường, rời đi với gương mặt thất thần chán nản.
Không bao lâu sau, trong phòng lại xuất hiện một cô gái khác, cô gái này dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, trong sáng giống như sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.
Nhưng lông mày của Mặc Cảnh Thâm càng nhíu chặt hơn, trực tiếp bắt cô gái này cút ra ngoài!
Hàn Triết nãy giờ bảo vệ cửa ngoài tiến vào bên trong, đứng ở đó nhìn boss tâm trạng âm trầm ủ rũ, “ Boss, hay là… tôi bảo chú Trung tìm người con gái năm đó về nhé? Hoặc là, chúng ta đi gặp bác sĩ?”
Hàn Triết là người đi theo Mặc Cảnh Thâm đã lâu nên biết rất rõ Boss với cô gái năm đó từng có quan hệ, hơn nữa còn đã có con.
Người con gái đó là cô gái thứ 100 tặng cho Mặc Cảnh Thâm mà bọn họ đã tốn công tốn sức chọn lọc vô cùng kĩ càng.
99 cô gái trước đó đều bị Mặc Cảnh Thâm cho out hết.
Kể từ đó, anh liền không chạm vào phụ nữ, thậm chí là vị hôn thê Kiều Vi cũng như vậy.
“Cút!”
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên giường lặng lẽ hút thuốc, vẩy vẩy tàn thuốc rồi lạnh giọng ra lệnh.
“Vâng.”
Hàn Triết ngừng nói, quay người rời khỏi căn phòng.
Căn phòng lại yên tĩnh trở lại, Mặc Cảnh Thâm ngồi một mình trên phòng, cảnh tượng năm năm trước lại vang vọng trong tâm trí anh.
Đêm đó, đèn tắt, mây mưa vần vũ với cô, mặc dù chưa thỏa thích hoan lạc, nhưng lại luôn luôn nhớ mãi.
Anh đã từng muốn để chú Trung đi tìm người con gái đó, nhưng trong tiềm thức lại miễn cưỡng nó lại, anh không muốn phải u mê chìm sâu vì một người con gái, vì đó sẽ là một điểm yếu trí mạng.
Chỉ là tạo hóa lại luôn trêu ngươi, lại đem người phụ nữ này đến bên cạnh anh.
Không chỉ có vậy, lại khiến anh dần khôi phục lại sự cấm dục nhiều năm nay, mất đi kiểm soát!
Khó trách lần đầu tiên gặp cô ấy đã gợi lên cảm giác thân thuộc, hóa ra là vậy!
Đồng thời ngay lúc đó, biệt thự Mặc gia
Kiều Vi một mình nằm trên giường, trong tay ôm lấy chiếc điện thoại, trên màn hình di động đều hiển thị số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm.
Cô đã bấm gọi điện thoại lần thứ N, nhưng bên đó lần đầu là từ chối, còn bây giờ là âm thanh lạnh lùng cứng ngắc truyền ra: “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.”
Kiều Vi siết chặt lấy điện thoại, mở hộp thư tin nhắn, nhìn tấm ảnh được thám tử chụp lại rồi gửi qua, thần sắc ngày càng hung ác.
Trên bức ảnh, là bệnh viện trung tâm Hải Thành, Mặc Cảnh Thâm trong lòng ôm một người phụ nữ rồi vội vội vàng vàng xuống xe chạy vào sảnh bệnh viện.
Cô lại phóng to bức ảnh, nhìn vào chiếc váy quen thuộc và đường viền hơi mờ của người phụ nữ trên bức ảnh, không nhịn được nắm chặt tay, vô cùng phẫn nộ, nghiến chặt răng nói: “Mộ Thiển, tôi thật quá xem thường cô rồi!”
Kiều Vi ngàn vạn lần không thể ngờ được Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển lại bên nhau, nếu như không có bức ảnh do thám tử gửi tới làm bằng chứng, cho dù là ai nói với cô, cô cũng đều không tin.
Tuy nhiên, hơn mười phút trước, thám tử đã gửi tới hơn chục tấm ảnh liên tiếp, đều là bức ảnh Mặc cảnh Thâm và Mộ Thiển ở bên nhau.
Có Mộ Thiển ngồi trên ghế phụ xe của Mặc Cảnh Thâm, có ảnh anh ôm cô vào bệnh viện, có ảnh anh chăm sóc cô ở phòng bệnh, càng quá đáng hơn là Mặc Cảnh Thâm lại trực tiếp ở trong phòng bệnh cùng Mộ Thiển, hai người…
Hai người đã làm ra hành động không biết xấu hổ!
Kiều Vi căm hận vô cùng, vươn tay lấy ra sợi dây chuyền, dường như sớm đã quên mất sợi dây chuyền này chính là của Mộ Thiển. Mà lễ đính hôn mà Mặc Cảnh Thâm tổ chức với cô chính là bởi vì sợi dây chuyền này.
Chiếm vị trí của người khác, nhưng lại vì đố kị mà sinh hận.
Ngày hôm sau
Mộ Thiển vẫn đang nằm trong bệnh viện, trợ lý Phương Nhu đã tới để báo cáo tình hình, “Mộ tổng, công ty đã hoàn toàn trở lại bình thường, các công ty chấp dứt hợp đồng cũng đã dần dần thu hồi lại hợp đồng giải trừ hợp tác. Có điều, mấy lá thư xin từ chức thì nên xử lý thế nào?”
“Đàm phán một chút, nguyện ý từ chức thì thả người, người dự định tiếp tục làm thì lưu lại.”
Sau khi sắp xếp xong, Mộ Thiển nói với Phương Nhu: “Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.”
“Mộ tổng khách khí với em làm gì? Chị chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được rồi.”
Phương Nhu dịu dàng cười, “Buổi trưa chị muốn ăn cái gì, em đi mua về cho chị.”
“Không cần đâu,không có khẩu vị. Đói thì tôi sẽ tự đặt cơm về.”
“Vậy được, chị nghỉ ngơi đi, em về công ty làm việc đây, còn rất nhiều việc đang đợi xử lý.”
Tuy Phương Nhu còn lo lắng cho trạng thái sức khỏe của Mộ Thiển, nhưng công ty bên kia cũng không thể thiếu người được.
“Đi đi, tôi thật sự không sao đâu.” Mộ Thiển vẫy tay, nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm qua uống quá nhiều rượu, làm tổn thương dạ dày, lúc này căn bản không có khẩu vị gì.
Mộ Thiển nằm trong phòng bệnh, cảnh tượng xảy ra đêm qua lại hiện lên trong tâm trí cô, liền cảm thấy vô cùng tự trách và tội lỗi, cực kỳ thấy có lỗi với Kiều Vi.
Năm đó, Kiều Vi vì cô mà mất đi khả năng sinh con, vốn đã cảm thấy tội lỗi vạn phần, bây giờ vị hôn phu của cô ấy lại có hành vi quấy rối với cô.
Rốt cuộc không biết nên làm thế nào để khuyên Kiều Vi rời khỏi tên Mặc Cảnh Thâm khốn kiếp đó đây
Anh ta, căn bản không xứng với Kiều Vi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.