Khi trong phòng chỉ còn hai người, Thục Ý cất giọng yếu ớt, thì thào.
"Có ghét tôi không?"
Thiên Ý mỉm cười, sự lương thiện của cô khiến kẻ xấu như Thục Ý tủi thẹn.
"Ban nãy thì có, giờ thì hết rồi."
"Tại sao vậy?"
Thiên Ý nắm lấy bàn tay lạnh của Thục Ý, duy trì nụ cười trên môi: "Không biết nữa, tự dưng hết ghét! Chắc vì chúng ta là bạn!"
Thục Ý yếu ớt lắc đầu, hai mắt long lanh, cô ta nói bằng giọng nghẹn ngào.
"Xin lỗi nhé! Làm cậu thất vọng rồi."
Thiên Ý nhướng đôi lông mày: "Biết thế thì còn cứu được đấy."
Thục Ý còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, bóng hình người đàn ông đứng trước cửa che khuất tầm nhìn bên ngoài.
Anh ta chầm chậm bước vào, trên tay mang theo giỏ hoa to đặt lên chiếc bàn đầu giường. Thiên Ý quan sát anh ta, người đàn ông mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm, cà vạt trên cổ áo được anh ta nới lỏng ra, phần cúc áo đầu tiên mở tung, chiếc áo khoác hờ hững nằm trên cánh tay trái.
Thiên Ý có cảm giác anh ta đang bài xích mình, thậm chí đến cái liếc mắt, người đàn ông đó cũng không cho cô lấy một lần, đừng nói đến lời chào hỏi.
Thục Ý giới thiệu, trên gương mặt nhợt nhạt hiện lên nét vui mừng: "Thiên Ý đây là người yêu tôi, là người lần trước tôi đã kể cho cậu nghe đấy."
Nghe đến bạn trai Thục Ý, Thiên Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thien-pho-y-hop-dong-voi-tong-tai-ac-ma/2677874/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.