Người ta luôn ví thương trường như chiến trường, từng con số hiển thị trên màn hình máy tính như những binh lính đang ra sức chiến đầu giành lấy màu cờ chiến thắng.
Dạo gần đây Thiên Ý phát hiện ba có những biểu hiện lạ, ông đi sớm về khuya hay thở dài, có đôi khi sẽ ra ban công hút cả hộp thuốc lá. Cái mùi thuốc nồng nặc chẳng giấu đi đâu được, hệt như mớ tâm sự ông vắt trong lòng.
Trời đã khuya sương xuống lạnh buốt đôi vai, không khí như hóa mình thành băng tuyết đậu tay vịn cầu cầu thang, cửa sổ thủy tinh. Đến cả trái tim con người cũng nương theo gió lạnh rồi trở nên thờ ơ vô cảm.
Thiên Ý nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc, thấy ông Quốc Thịnh miệt mài xử lý đống giấy tờ trên bàn. Cô cau mày đau lòng, rón rén bước vào đặt khay trà lên mặt bàn.
Thiên Ý cất tiếng nói trong veo: "Ba... đã khuya rồi ba nghỉ ngơi đi, đừng làm quá sức."
Ông Quốc Thịnh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như gió xuân: "Sao con còn chưa ngủ, đã mười hai giờ rồi."
Thiên Ý bưng tách trà nóng đặt trước mặt ba mình, vờ như vô tình liếc qua màn hình máy tính.
"Con biết ba đang làm việc nên pha bình trà mang vào, đây là trà sen giúp an thần dễ ngủ. Ba cứ lo cho con mà chả chịu lo cho chính mình, ba biết mười hai giờ rồi vì sao ba chưa ngủ?"
Dưới sự chất vấn và cơn hờn dỗi của cô con gái, ông Quốc Thịnh chỉ biết cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thien-pho-y-hop-dong-voi-tong-tai-ac-ma/2677850/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.