Nhiều ngày sau đó Thanh Ly vẫn thường gây sự vô cớ với Thiên Ý, có lúc sẽ đổ lỗi cho cô đẩy ngã mình, khi thì vu oan cho Thiên Ý phá vỡ đồ đạt. Tất cả cô đều không để tâm. Thiên Ý một lòng muốn cứu ba và rời khỏi nơi đây, những kẻ khác cô chỉ xem là ruồi nhặng, có hay không đều không liên quan đến cô.
Thanh Ly chắn trước cửa phòng Thiên Ý, vênh váo.
“Xem thường chị à, chị gọi mà không thèm dạ vâng. Gia giáo nhà em kém đến thế sao?”
Thiên Ý tức giận gạt cô ta sang một bên, đóng sầm cửa. Chưa đầy ba giây sau cửa phòng lần nữa mở ra. Thiên Ý mím môi, khinh bỉ.
“Chị nghĩ anh ta thật sẽ thích chị sao? Lấy gì để đảm bảo con người đó sẽ ở bên chị cả đời. Anh ta chỉ xem chị là món đồ chơi thôi, nói không chừng chẳng khác tôi là mấy.”
Thanh Ly dựa tường, bĩu môi nhướng lông mày. Ngón trỏ chơi đùa lọn tóc trước ngực mình.
“Thì sao chứ?”
Nhìn mặt Thanh Ly có vẻ khá điềm tĩnh, như thể Phó Mặc có cần cô ta hay không đều không quan trọng.
“Tôi cũng không thích anh ta. Nhờ anh ta nên tôi mới có số tiền kha khá, con người tôi ấy mà, xem tiền là trên hết.” Cô ta tiến sát Thiên Ý cười gian trá: “Cho nên em đừng lo về việc chị sẽ cướp đàn ông của em. Loại điên khùng như hắn chị không thèm.”
Thiên Ý ngạc nhiên, lúc cô muốn nói gì thì điện thoại vang inh ỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thien-pho-y-hop-dong-voi-tong-tai-ac-ma/2677802/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.