Anh giữ lại cô:
- Tôi đâu có cố ý?
Cô hất tay anh ra:
- Anh im miệng đi! Rõ ràng là cố ý!
Cô lấy tay chỉ vào mặt mình:
- Vậy anh nói xem, xem là ai đã đập đống đó vào mặt tôi? Nó tự bay à? Hay ai bắt tôi làm? Thư kí của anh, trợ lí của anh bắt tôi làm à?
Anh đứng hình, 27 nồi khoai sọ anh mới bị mắng sối sả như vậy, mẹ anh còn chưa mắng anh một câu, vậy mà cô gái trước mặt lại mắng anh như mắng con trai mình. Anh chỉ tay vào mặt cô:
- Cô chỉ là một nhân viên quèn mà cô mắng tôi như vậy?
Cô đập vào tay anh hất ra:
- Anh đừng có chỉ tay, tôi không phải con anh! Xin lỗi anh, hết giờ làm lâu rồi!
Anh đứng đó nghiến răng ken két. Rồi anh chạy ra cầu giao, dập nó xuống
Xung quanh bây giờ tối om, trời lại nổi lên vài tiếng sấm ù ù. Trời ơi, sao lại vào lúc này cơ chứ?
Chỉ vài phút sau đó tiếng mưa hoà quyện cùng tiếng sét vang trời.
Cô ôm đầu ngồi thụp xuống đất kêu lên:
- Aaaaaaaa!
Cô loạng choang huơ huơ tay chân loạn xạ:
- Mặc Thanh Phong, anh đâu rồi? Cứu tôi với! tôi sợ lắm! Đừng để tôi lại đây!
Anh đứng đó cười khoái chí. Vậy mà khi nãy còn hùng hổ với ông, ông cho cô khóc ở đây luôn.
Đúng như dự đoán, trong sảnh công ty rộng lớn vang lên tiếng thút thít của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975324/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.