Đến bệnh viện anh hớt hải bế cô vào.
Các bác sĩ thấy anh vội vàng theo sau.
Anh để cô nằm lên giường bệnh rồi nói với vị bác sĩ già:
- Viện trưởng Lưu, ông xem xem cô ấy bị làm sao?
Vị bác sĩ đo nhịp tim và nhiệt độ cho cô:
- Mặc Thiếu, bạn gái cậu chỉ bị cảm thôi! Không có gì đáng lo ngại, nhắc cô ấy mặc ấm một chút, đừng vì đẹp mà đổ bệnh.
Bác sĩ nói anh mới để ý, hôm nay cô vẫn mặc váy và áo sơ mi cộc tay. Đẹp để cho ai ngắm cơ chứ! Ngu ngục!
Bác sĩ kê đơn thuốc đưa cho anh rồi quay lưng bước đi. Haizzz, bọn trẻ bây giờ vì đẹp mà quên luôn cả sức khoẻ của bản thân.
Anh vén nhẹ tóc mai của cô lên thủ thỉ:
- Cô yên lặng như vậy có phải tốt không? Quậy như con giặc cái!
Anh rời đi để lại cô cho điều dưỡng
Một lúc sau, cô tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong phòng bệnh. Rõ ràng cô nhớ cô chỉ gục lên bàn làm việc ngủ chút thôi mà, sao giờ lại trong bênh viện vậy nè trời? Cô điều dưỡng mang đến cho cô một cốc nước, tươi cười nói:
- Bạn trai chị tốt thật đó! Anh ấy bế chị vào đây rất vội vàng! Chị thật có phúc!
Cô ngạc nhiên:
- Bạn trai nào ạ?
Cô điều dưỡng ngơ người, không phải sao?
- Mặc Thiếu đó chị!
Đầu cô ong ong, cái gì mà bạn trai, cái gì mà Mặc Thiếu chả nhẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975299/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.