Buổi tối hôm đó cô hẹn anh đến nhà mình ăn cơm, cô chuẩn bị rất nhiều món ngon chiêu đãi anh.
Lúc bảy giờ tối, cô thấy anh nhắn tin đi gặp khách hàng có lẽ không qua được, nhưng cô vẫn cố chấp nói sẽ đợi anh. Thấy anh không phản hồi lại Hà Nhi thở dài nằm lên sofa. Tại sao hôm nay anh lại chẳng chủ động nhắn tin cho cô một câu nào hết vậy. Ai xung quanh biết mối quan hệ của hai người cũng nói hai người yêu như không yêu, có phải là cô không muốn được anh yêu nhiều hơn đâu. Mà là do tính chất công việc của anh quá nhiều, lại thường xuyên đi công tác để khảo sát các công trình lớn, cô cũng cảm thấy tủi thân lắm chứ. Anh còn rất khô khan trong tình yêu, lúc nào cũng dửng dưng để cô một mình giải quyết các mâu thuẫn của hai người. Còn cô...cô cảm thấy mình bị cô lập trong mối quan hệ hai người này, xung quanh chỉ có anh và gia đình, cô thật sự đã yêu anh rất nhiều, nhiều đến mức quên luôn bản thân mình cũng cần được yêu thương, lúc nào cũng mong anh bố thí cho một chút quan tâm. Nhiều khi cô tự hỏi, liệu anh có yêu cô thật lòng, hay chỉ là nhất thời cảm nắng.
Nằm suy nghĩ một lúc cô chìm vào giấc ngủ. Chỉ khi ngủ mới khiến con người ta nhẹ nhõm mà quên đi những ưu tư muộn phiền.
21:00
Lộ san đến nhà cô thấy một bàn thức ăn liền thích thú gọi cô dậy ăn.
Cô ngồi ăn mà lòng buồn rười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975268/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.