Anh kéo cô vào lòng anh mặc cho cô cô gắng thoát ra. Cô khó chịu ra mặt:
- Anh có bỏ em ra không?
Anh kê sát mặt vào cô:
- Sao anh phải bỏ?
Mắt cô đã dần đỏ hoe:
- Anh quá đáng vừa thôi!
Anh gạt giọt nước mắt đang trên khoé mi cô:
- Anh xin lỗi mà...
Giọng cô nghẹn lại:
- Anh xin lỗi mà xong đấy à?
- Thế giờ anh phải làm sao?
Cô quay mặt đi không nói gì, anh cười nhẹ rồi nắm cằm cô xoay qua để cô đối mặt với mình:
- Từ khi nào con thỏ nhỏ của anh lại yếu đuối thế này?
- Còn không phải tại anh sao?
Anh cười gian:
- Thế anh phải bù cho em rồi!
Anh kề nhẹ môi mình vào môi cô, hương vị có chút ngọt ngào và...thơm khiến chính anh mê muội trong hương vị đó. Cô đứng hình vì bị anh hôn bất ngờ, lấy tay đẩy nhẹ anh ra
Nụ hôn không sâu khiến Mặc Thanh Phong hụt hẫng nhưng khi nhìn nét mặt ngượng như trái cà chua chín của cô khiến anh bật cười mà trêu trọc:
- Sao nào? Bù như vậy đủ chưa hay muốn thêm?
Ngô Hà Nhi cúi mặt xuống, hai tay đan vài nhau:
- Anh...bỉ ổi!
Anh vòng tay qua eo cô:
- Hết giận chưa?
Cô lắc đầu, anh hỏi:
- Thế giờ làm sao em yêu mới hết giận đây?
Cô vòng tay qua cổ, gục đầu xuống vai anh:
- Em muốn ăn một bữa thật hoành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975266/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.