Chương trước
Chương sau
Tôi giờ đây chỉ cảm thấy tiếc nuối cho mối tình đẹp của sếp Tầm và Mạc Lam. Khi sếp nói với tôi về việc tung tin giả ngay trước mặt cô ta, tôi còn không tin vào tai mình. Khi tôi hỏi lại như xác nhận, nhìn sang ông chủ, lúc đó thấy sếp một phút thất thần rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm bất biến như lúc xưa, và liếc mắt sắc lạnh vào tôi vì thái độ chất vấn lời sếp nói, tôi lúc đó mới hiểu ra, sếp đã bắt đầu nghi ngờ cô ta.

Khi tôi cố tình để lộ tin nội bộ Hoa Dương theo ý sếp cho Mạc Lam, ngay hôm sau theo dõi động thái từ phía Hằng Tín, đến cả tôi cũng không thể không tin vào việc cô ta phản bội sếp để đi theo gã Tư Đồ Phong là sự thật.

Nhất là lúc dạo này nhìn nét mặt gầy gò hốc hác của cô ta, người luôn thờ thẫn không tập trung, chắc là dành quá nhiều thời gian cho người tình làm chuyện lén lút phản bội với sếp Tầm, thì lúc đó tôi nghĩ tới trước kia mình càng có thiện cảm với cô ta bao nhiêu, thì bây giờ càng thấy phản cảm và chán ghét bấy nhiêu.

So với Mạc Lam, mặc dù tôi không thích cô Vũ Ly Tuyết đó lắm, nhưng ít ra dạo này người ta luôn xuất hiện đúng lúc kịp thời, tặng quà thăm hỏi sếp trong khi ai cũng quay lưng lại, nghĩa cử đưa than trong trời giá rét thật sự rất đáng quý, còn cô ta, luôn biến mất một cách khó hiểu, mặt cứ luôn đăm chiêu suy nghĩ, ngay cả việc đóng kịch làm gián điệp cũng không tròn vai, thật chẳng ra làm sao!



Đi theo sếp Tầm lâu như vậy, tôi tuy không hiểu hết con người của sếp, nhưng ít ra tôi biết sếp là một người trọng tình cảm, yêu hận phân minh rõ ràng, thầm lặng ít nói nhưng tình cảm dành cho đối phương ngấm ngầm mãnh liệt. Những người như vậy một khi yêu sẽ như dung nham núi lửa, cách sâu dưới lòng đất im lặng là một phút phun trào tóe lửa, khi đối diện với sự phản bội cũng sẽ nung chảy hết mọi thứ bởi sự nóng chảy bùng cháy từ bên trong đó. Tôi chợt có chút thương hại cho kết cục của đôi nam nữ phản bội này.

* * *

Hôm nay là một ngày hả hê của tôi, bởi vì Hằng Tín đã bị trừng trị đích đáng, cứ sống trong ảo tưởng thâu tóm Hoa Dương, để rồi ván bài lật ngược, thắng thua đổi vai, thật nực cười như một tên hề!

Tên Tư Đồ Phong thật chẳng ra dáng một người đàn ông, thắng thua có số, chấp nhận vào cuộc chơi thì có chơi có chịu, đến khi thấy mình thất bại, lại quay sang cầu xin đối thủ. Thế cũng đã đành, không phải tự mình đi cầu xin, lại đi mặt dày xin xỏ bám váy đàn bà, nhờ đàn bà ra mặt giùm mình, thứ đàn ông đó tôi thật sự coi khinh.

Tôi nhìn sang Mạc Lam đang ra sức cố gắng xin sếp Tầm ra tay giúp đỡ Hằng Tín vượt qua khó khăn hiện tại mà lòng đầy khinh bỉ. Không phải là đã phản bội sếp tôi sao? Bây giờ lấy tư cách gì mà xin xỏ cho tên gian phu đó?



Sự hiện diện của Vũ Ly Tuyết làm cô ta bẽ mặt, nhiều lúc tôi cũng khá bội phục lời nói đanh đá chua ngoa của Ly Tuyết, không phải nói gì mà riêng khoản xắt xéo điệu nghệ thì ngoại trừ cô nàng này ra không ai có mặt lúc này có thể nói ra được, kể cả tôi, huống chi là một người ít nói như ông chủ lại càng không. Ít ra là tôi thấy hả hê, rất hả hê! Phải có một người đứng ra làm người xấu như vậy!

Tôi nhìn vẻ mặt như nước mắt chảy ngược vào trong mắt, đôi mắt đỏ ngầu đầy những tia sợi máu đỏ trong mắt, cố gắng trấn tỉnh để không mủi lòng thương hại trong phút chốc. Nhìn sang sếp Tầm, vẫn im lặng, nhìn thẳng vào mặt cô ta, ánh nhìn đầy phức tạp, có chút kìm nén cơn giận, ngoảnh mặt sang hướng khác rồi buông một câu ngắn gọn: "Đi khỏi đây ngay!" Thật ra lời nói xát muối vết thương đúng là chỉ có những người ít nói như sếp mới có thể đem lại sức sát thương mạnh như vậy, nếu tôi đặt trường hợp bị người yêu mình nói ra những lời như vậy thì có lẽ tâm trạng muốn tự sát cũng có luôn rồi. Nhìn bộ dạng đi về thất thểu loạng choạng của cô ta, tôi chợt phảng phất nhìn thấy như có chút nhấp nháy ẩm ướt nơi khóe mắt của sếp.

* * *

Những ngày tiếp theo sau đó, tôi thấy Vũ Ly Tuyết hay đi theo sếp Tầm, cũng không thấy sếp phản đối. Vũ Ly Tuyết nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân thứ hai sau Mạc Lam.

Phần về Mạc Lam, từ sau ngày hôm đó không thấy cô ta xuất hiện nữa, mãi cho đến một đêm mưa to gió lớn, cô ta xuất hiện với một bộ dạng rất nhếch nhác, người ướt sũng vì mưa, lúc đó Vũ Ly Tuyết phải đóng phim ở tỉnh khác, và thế là sếp lại một phút yếu lòng rồi lại đón nhận cô ta, mặc dù thái độ bây giờ của sếp với cô ta hoàn toàn ghẻ lạnh, nhưng tôi biết, sếp vẫn còn tình cảm với cô ta, bằng chứng là đến mức này rồi mà vẫn còn quyến luyến không rời, day dứt không nguôi, và sau đó đã chấm dứt đoạn tuyệt với Vũ Ly Tuyết.

Cứ tưởng cuộc sống cứ thế tiếp diễn, và chẳng bao lâu thì hai người sẽ làm hòa, vì tình cảm của ông chủ dành cho cô ta rất sâu đậm, đến mức không thể tách rời. Hơn nữa, hai người tuy rằng chưa kết hôn, nhưng đã có với nhau một đứa bé trong bụng, nhìn cái bụng của cô ta càng lúc càng lớn dần, ánh nhìn của sếp đối với cô ta cũng ngày một hiền dịu lại, tôi nghĩ nếu không xảy ra chuyện đáng tiếc đêm hôm đó, có lẽ hai người đã có cuộc sống lứa đôi hạnh phúc về sau.

Hôm đó, thật sự là một đêm khắc sâu tâm trí của tôi, cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ tới, tôi lại không khỏi rùng mình bởi sự giày vò mà cuộc đời mang lại cho ông chủ và Mạc Lam, một tấn bi kịch không ai muốn nhắc lại nhưng không ai có thể lãng quên!

* * *
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.