Trong cuộc đời của mỗi người có thể trải qua rất nhiều cảnh đẹp, tuy nhiên, để đi vào được lòng người, không phải vì nó nổi trội nhất, mà vì nó mang ý nghĩa đặc biệt nhất, khiến ta mê mẩn dừng chân mà bỏ qua hết những cảnh đẹp xung quanh hoặc những cảnh đẹp tiếp theo đó. Có thể người khác thấy rằng chúng ta đang lãng phí thời gian cho một thứ không xứng đáng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới đánh giá được điều đó là xứng đáng hay không, và thật ra, tiếc nuối cũng là một thứ cảnh đẹp đáng quý và trân trọng!
Mạc Lam chăm chú lắng nghe câu chuyện kể của Dương Tầm qua chiếc máy ghi hình, bỏ qua khung cảnh bài trí phá cách xinh đẹp của căn phòng. Người đàn ông ấy không phải lôi cuốn bởi vẻ ngoài nổi bật hay giọng nói hấp dẫn, mà là sự quen thuộc như một thỏi nam châm, không thể né tránh lực hút tự nhiên khi tiếp xúc lại gần.
Rồi chợt những tình tiết anh ấy kể ra bắt đầu trở nên quen thuộc, những ký ức đánh mất chỉ xuất hiện lờ mờ trong mơ ấy chợt càng lúc càng hiện rõ trong tâm trí, hai cái đó nhập lại làm một, một mảng khuyết mà trước đó cô cất công tìm kiếm chợt trở lại đúng với vị trí ban đầu của nó. Đặc biệt là khi Dương Tầm lấy ra một bức ảnh, trong đó một cô gái mang nụ cười trong veo bên chiếc xe hàng chè gần gốc tre, mưa rơi lất phất, ánh đèn đường dịu nhẹ làm nên một quang cảnh ấm cúng giản đơn. Đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tam-ca/2548649/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.