Hàn Tử Dịch thấy Thẩm Yến Trầm không nói gì, trong lòng anh biết rõ, khi anh nói muốn ra ngoài thuê nhà trước mặt Thẩm Yến Trầm thì biết sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Nhưng khi Thẩm Yến Trầm thật sự cắn câu như anh mong muốn rồi thì trái tim anh vẫn chấn động, anh rất muốn hỏi một câu vì sao. Sao không có chút nghi ngờ anh? Hàn Tử Dịch tự nhận ngoại trừ vẻ bề ngoài trông khá được, thành tích học tập tốt hơn chút, mặt tính cách cũng không có chỗ nào đặc biệt có thể hấp dẫn người khác. Sau khi ở chung mới hiểu Thẩm Yến Trầm cũng không phải là người coi trọng thành tích học tập. Làm sao cậu ấy thích mình, thích đến nhiều năm như vậy. Luôn có cơ hội một người thích một người, cho dù là nhất kiến chung tình, cũng phải có lý do. Không phải Hàn Tử Dịch không muốn hỏi rõ mọi chuyện, nhưng không thể hỏi Thẩm Yến Trầm lúc còn thiếu niên vì sao cậu lại thích anh, cũng không hay khi mới quen biết nhau lại nói với người trước mặt là mình cũng thích cậu. Đừng nói Thẩm Yến Trầm không tin mà sợ rằng ai trong trường hợp này đều sẽ không tin. Hàn Tử Dịch không muốn Thẩm Yến Trầm nghi ngờ tình cảm này của anh. Mặc dù kiếp trước Thẩm Yến Trầm biểu hiện thế nào cũng không quan tâm, vì cơ hội hai người ở chung không bình thường, ngay từ lúc ở chung, trong lòng Thẩm Yến Trầm luôn bất an vì hai người bên nhau do giao kèo. Nhưng khi đó hai người đã trải qua không ít chuyện trong xã hội, trong lòng đều biết chừng mực, nhiều khi cũng sẽ không thật sự truy vấn quá nhiều chân tướng, họ càng trân trọng trước mắt. May mắn bây giờ không sao, họ còn trẻ, còn có thời gian, chờ đến thời cơ, tất cả sẽ tự nhiên xảy ra. Nhất là sau khi ở chung với nhau, khi không thể kìm nén tình cảm trong lòng thì tất nhiên sẽ bộc phát. Đến lúc đó không còn lo được mất, thấp thỏm bất an, lo lắng mất ngủ, nếu có chỉ là tình yêu đôi lứa. “Tôi… Tôi không có ý khác, chỉ là muốn nói với cậu nếu thuê nhà gấp gáp có khả năng sẽ bị trung gian lừa. Nhà của tôi rất rộng, hoàn toàn đủ ở, đương nhiên cậu không ở cũng không sao, tôi có thể cùng đi xem nhà với cậu.” Trong lúc Hàn Tử Dịch im lặng, Thẩm Yến Trầm không biết trong lòng anh suy nghĩ gì nên vội vàng lên tiếng giải thích. Đạt được mục đích, tất nhiên Hàn Tử Dịch sẽ không làm bộ làm tịch, vội hỏi: “Không phải, cậu bằng lòng cho tôi ở ké, lòng tôi rất cảm kích, vừa rồi chỉ đang suy nghĩ nên cảm tạ cậu thế nào thôi.” “Không cần cảm tạ đâu.” Thẩm Yến Trầm vừa nghe thấy anh đồng ý thì thả lỏng tay đang siết chặt quả táo, cậu nói: “Cậu giúp tôi học, tôi còn chưa nói cảm ơn. Cậu không phải đã nói, chúng ta là bạn bè không cần khách sáo, đúng không?” Hàn Tử Dịch cười, tiện đà nói: “Vậy tiền thuê tính thế nào?” “Không cần tiền thuê nhà đâu.” Thẩm Yến Trầm mím môi nói: “Một mình tôi ở trong căn nhà rộng như này cũng rất lãng phí, bình thường trong nhà quá yên ắng, có cậu ở cùng thì có người làm bạn, tôi vui còn không kịp, đâu thể dùng tiền làm hỏng mối quan hệ giữa chúng ta.” “Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, vậy hai ngày trước cậu nhất định phải đưa tiền học bù cho tôi thì sao?” Hàn Tử Dịch thản nhiên nói: “Tôi không thể lúc nào cũng chiếm lợi từ cậu được.” “Chuyện… chuyện này khác mà, nhiều lắm thì cậu chỉ ở một phòng, còn học bù là chuyện quanh năm suốt tháng, không thể so được.” Thẩm Yến Trầm thần hận ăn nói vụng về của mình lần nữa, không thể nói được lời thuyết phục người khác. Hàn Tử Dịch tất nhiên không nhượng bộ: “Phòng này tôi ở ít nhất cũng phải sang năm thi thử xong, tháng này cũng không ngắn. Nếu không thì như vầy, cậu sẽ không đưa học phí cho tôi nữa thì khỏi tiền thuê nhà. Tôi đã tìm hiểu kỹ giá thuê ở đây, cho dù cậu lấy giá thấp nhất cũng không ít tiền, tôi thuê một năm, tôi sẽ bù lại tiền chênh lệch cho cậu.” Thẩm Yến Trầm tự biết không nói lại Hàn Tử Dịch, vừa nghĩ đến chuyện hai người sẽ ở cùng nhau trong một năm, tất nhiên cậu vui trong lòng. Cậu suy nghĩ xong thì nói: “Vậy cũng được, nhưng cậu cũng đừng đưa tiền trước, chờ khi trừ hết tiền học thì tiền nhà nói sau.” Đến lúc đó, quan hệ của hai người chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ, nhắc đến tiền nong còn có cái để nói. Hàn Tử Dịch biết suy nghĩ của cậu, hơi híp mắt. Đến khi quan hệ hai người không còn bình thường nữa, tất nhiên sẽ không nhắc đến chuyện thuê nhà hay gì đó nữa. Huống chi khi đó hai người chắc chắn sẽ tặng quà cho nhau, không lẽ còn phải tính xem quà ai tặng quý giá hơn đáng giá hơn sao? Hơn nữa anh đã nghĩ hết rồi, đến lúc anh kiếm được, thời cơ lại chín muồi, anh sẽ thương lượng với Thẩm Yến Trầm mua một căn nhà thuộc về hai người họ, trang trí sẽ dựa vào sự yêu thích của hai người. Họ có thể xây dựng từng chút căn nhà của chính họ. Nhưng trước khi đến lúc đó, có một số việc phải phân chia rõ ràng. Xác định Hàn Tử Dịch sẽ đến đây ở, Thẩm Yến Trầm cắn táo trong vô thức, sau đó cậu vừa ăn vừa nói: “Chừng nào cậu dọn đến? Có cần tôi phụ gì không?” “Không cần.” Hàn Tử Dịch cười nói: “Tôi không có hành lý gì cả, cầm vài bộ quần áo qua đây thôi. Thiếu gì, đến lúc đó mua sau.” Tiền dư trong tay anh không nhiều lắm, nhưng vẫn dư dả mua thêm đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Thẩm Yến Trầm ờ một tiếng, vị ngọt của táo đỏ từ cổ họng chạy lên não. ========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Đông Tuyết 2. Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương 3. Sủng Ái Quá Độ 4. Cầu Sinh ===================================== Nếu là trước đây cậu hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện như vậy, cho dù bây giờ cậu cũng không biết làm sao mọi chuyện xảy ra. Hình như từ lúc gặp nhau ở sân thượng, vận mệnh của cậu vô tình đã chuyển hướng. Người mà cậu cẩn thận đặt trong tim lại từng bước tiến tới, sau đó ở bên cạnh cậu như thế. Nhìn Thẩm Yến Trầm bất giác lộ nụ cười ngây ngô, Hàn Tử Dịch cũng cong môi, anh giơ tay ra rồi nói: “Vậy, về sau chỉ bảo nhiều hơn.” Thẩm Yến Trầm vội vàng ngậm táo vào miệng rồi bắt tay anh. Tay của Hàn Tử Dịch vừa dài vừa ấm, Thẩm Yến Trầm vẫn muốn nắm mãi thế này. Chỉ là cậu vẫn không dám được voi đòi tiên, sợ Hàn Tử Dịch phát hiện dị dạng nên cậu chỉ bắt trong chốc lát rồi buông ra ngay. Cậu cầm lại táo trong miệng, quay đầu đi rất tự nhiên rồi nói: “Tôi đưa cậu đi xem phòng, cậu thích phòng nào thì tôi sẽ bảo cô giúp việc dọn cho cậu.” “Không cần phiền vậy đâu.” Hàn Tử Dịch nói: “Sau này chúng ta là bạn cùng nhà rồi, không cần phải khách khí như vậy.” Thẩm Yến Trầm ừ một tiếng rồi giới thiệu với anh ba phòng ngủ một lần. Nếu như không phải sợ Hàn Tử Dịch mất tự nhiên trong lòng, thậm chí cậu còn muốn giới thiệu phòng ngủ của cậu luôn. Hàn Tử Dịch không biết suy nghĩ trong lòng của cậu, nhanh chóng chọn căn phòng gần phòng của Thẩm Yến Trầm nhất. Sau đó hai người hẹn thời gian vào ở, Hàn Tử Dịch nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa, lập tức gọi điện cho Lý Phàm nói không về ăn cơm tối nữa. Sau đó anh và Thẩm Yến Trầm cùng đi ăn tối, sau đó mới bắt xe về nhà họ Lý. Khi trong nhà chỉ còn một mình Thẩm Yến Trầm, cậu nằm trên giường mặc sức tưởng tượng cuộc sống sắp tới, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, từ đầu đến cuối, Hàn Tử Dịch cũng không cậu vì sao ở một mình, người nhà của cậu đâu. Cho nên, Hàn Tử Dịch là người vô cùng tốt bụng. Vẻ ngoài anh lạnh lùng nhưng thực tế là người vô cùng dịu dàng, anh chưa bao giờ tuỳ tiện tìm hiểu bí mật của người khác, cho dù là với danh nghĩa bạn bè. Người như vậy, thật tốt, Thẩm Yến Trầm nghĩ thầm. *** Khi Hàn Tử Dịch về nhà họ Lý, trong nhà chỉ có Lý Phàm. Lý Trung và Lưu Quyên nói muốn trải qua thế giới của hai người nên đã đi xem phim. Lý Phàm thật sự chịu không nổi lãng mạn của hai người họ, tình cảm của hai người rất đẹp, đôi lúc có tranh chấp mâu thuẫn, bất quá mười hai giờ chuyện này sẽ được giải quyết, qua ngày hôm sau lại bình yên lại ấm áp. Quan trọng nhất là hai người có thể nắm tay nhau trải qua nhiều năm cùng nhau già đi. Lý Phàm vốn chuẩn bị lên lầu ngủ, vừa nhìn thấy Hàn Tử Dịch với biểu cảm phức tạp, không khỏi quan sát anh rồi lên tiếng: “Vẻ mặt của cháu bất thường, có phải gặp chuyện tình cảm gì phải không? Đến đây, dù sao cậu cũng lớn hơn cháu mấy tuổi, nói nghe chút nào, không chừng cậu có thể giải đáp thắc mắc cho cháu.” Hàn Tử Dịch liếc anh ta một cái: “Lúc nào cậu giải quyết được chuyện tình cảm của chính mình thì hãy giải đáp thắc mắc cho người khác, nếu không chẳng có sức thuyết phục, rất dễ làm cho người ta cảm thấy cậu quá nhiều chuyện.” “Cháu nói không đúng rồi.” Lý Phàm đầy vẻ nhiều chuyện và thắc mắc: “Vậy mà cháu không phủ nhận vấn đề tình cảm nha, chắc chắn là có chuyện. Nói đi, cháu vừa đâu về? Có phải gặp bạn gái phải không? Có phải cháu muốn ra ngoài thuê nhà là không muốn cha mẹ cháy phát hiện chuyện cháu có bạn gái phải không?” Lý Phàm càng nói càng nghĩ có lý. Hàn Văn Lạc và Lý Uyển rất quan trọng thành tích của Hàn Tử Dịch, nếu biết anh có bạn gái vào thời điểm quan trọng này sợ là không ầm ĩ lên mới là lạ. Hàn Tử Dịch muốn bảo vệ người kia cũng không có gì sai. “Hồi chiều cháu đến nhà của Thẩm Yến Trầm.” Hàn Tử Dịch vẫn thản nhiên nói: “Cháu định thuê chung với cậu ấy, đến lúc đó học phụ đạo cũng tiện. Cậu còn muốn hỏi gì không?” “Hả?” Lý Phàm sầu não, không ngờ có ngày bản thân nhìn nhầm. Sau khi biết tất cả, quả thật anh ta cảm thấy thật ngớ ngẩn rồi, lúc đó chính xác là Hàn Tử Dịch chưa từng thừa nhận có người thích, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không phủ nhận. Thậm chí còn đang trả lời trá hình vấn đề anh có bạn gái, nhưng mà bạn gái đổi thành bạn trai mà thôi. Hàn Tử Dịch không quan tâm Lý Phàm xoắn xuýt gì, dù sao lời nên nói anh đã nói rồi. Nói ‘Cháu lên lầu ngủ đây‘, chuẩn bị rời đi. Lý Phàm lên tiếng trước khi anh đi: “Được rồi, cậu đã liên hệ với đạo diễn của bộ phim kia, hẹn chiều mai gặp. Ngày mai cậu đến đón cháu, cùng đi đi.” Nói đến đây, Lý Phàm lập tức không khỏi rùng mình, đạo diễn kia rất thiếu tiền, vừa nghe thấy anh muốn đầu tư, còn chưa nói gì mà đã nói đêm nay tự mình đến thăm hỏi. Mức độ nhiệt tình này hoàn toàn không giống là đạo diễn. Nếu không phải Hàn Tử Dịch tự mình điều tra nghiên cứu, thật sự hiểu rõ tổ phim này, phân tích cái lợi cái hại, thì anh đã nghĩ rằng đạo diễn này là kẻ lừa đảo, dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa mấy trăm vạn sau đó cuốn gói chạy trốn. Hàn Tử Dịch nói: “Cháu là học sinh sắp thi Đại học sẽ không tham dự vào chuyện này đâu, cậu tự mình đến gặp là được rồi, cháu đợi chia tiền thôi à.” “Vậy được.” Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi nói đồng ý, đạo diễn kia nhiệt tình như thế, lỡ như nhân phẩm có vấn đề thì làm sao. Vẫn là anh đi trước tham do trước, Hàn Tử Dịch là học sinh cần phải đặt trọng tâm vào chuyện học hành. Chuyện mang tiền đi đầu tư này, anh làm kín tiếng được rồi. *** Cuối tuần qua đi, đến lúc thi bài trắc nghiệm môn Toán được tiến hành cùng với trường trung học Số 3. Lần thi trước lão Cao muốn nói lắm nhưng cứ nhịn, ông muốn dặn Hàn Tử Dịch ngàn vạn lần không thể giống thi tháng trước, thi cứ như đùa. Nhưng lại sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hàn Tử Dịch. Ông thấy dù chín chắn nhưng Hàn Tử Dịch cũng chỉ là một học sinh đang tuổi mười tám cũng nhạy cảm như người đồng trang lứa. Lỡ như làm không tốt, thật ảnh hưởng đến tâm trạng của anh vậy thì không đáng. Hàn Tử Dịch, người có liên quan đến bài thi này lại không nghĩ nhiều như vậy, có thi tốt thì tự nhiên tốt, nếu không tốt vậy thì anh tiếp tục cố gắng. Quan trọng nhất là anh cũng có lòng tin, gần đây anh học phụ đạo rất có hiệu quả. Tục ngữ có câu, kiến thức học được mãi mãi thuộc về mình. Dù quên đi trong nhiều năm nhưng vẫn nhớ từng chút một trong điều kiện nhất định. Suy nghĩ trong đầu rất rõ ràng, hiểu thông tất cả kiến thức cho dù tạm thời chưa thể đạt được thời kỳ đỉnh cao nhưng vẫn có thể duy trì được hình tượng học sinh giỏi. Chuyện mà Hàn Tử Dịch bây giờ muốn làm nhất là nhanh chóng thi xong, sau đó dọn nhà. Đã hẹn với Thẩm Yến Trầm là qua bài thi trắc nghiệm này, anh sẽ chuyển qua ở. Từ trước đến nay đề thi của trường Số 3 nổi tiếng đã khó còn biến thái, lần này cũng không ngoại lệ. Rất nhiều người sắc mặt nhợt nhạt khi bước ra khỏi phòng tin, bạn học tốt sẽ than mình thì không được, rất nhiều câu chưa làm xong, bạn học kém thì hỏi đâu là cái quỷ gì vậy, ngay cả đề bài mà họ đọc cũng không hiểu. Còn đối tượng mà lão Cao quan tâm dã biến mất sau khi thi xong. Lúc này Thẩm Yến Trầm vừa mở cửa vừa nói với Hàn Tử Dịch: “Ga giường trong phòng cậu đều mới, hai ngày nay tôi đặc biệt mang lên sân thượng phơi nắng, cậu thích màu này không, không thích thì tôi đi đổi. Đúng rồi, đề thi hôm nay, vậy mà tôi làm được hai câu, không uổng công học mấy nay.” Thẩm Yến Trầm cảm thấy khi mình hồi hộp có thói quen nói năng lung tung sẽ để lộ hết. Ga giường mới này có liên quan gì đến thi cử, sao cậu có thể nói chung hai thứ như thế chứ. Bây giờ chẳng lẽ không phải nên nói một câu hoan nghênh với bạn cùng nhà mới sao? Hàn Tử Dịch theo cậu đến gần căn phòng, anh mỉm cười: “Cậu mới mua ga giường hả?” Nếu không phải sẽ không nói không thích thì đi đổi như vậy, chắc chắn hai ngày nay dành thời gian đi mua. Tâm tư người này luôn tinh tế, bất luận tương lai hay hiện tại, chưa từng thay đổi. Thẩm Yến Trầm không thể phủ nhận, sợ anh nghĩ nhiều, vội nói: “Này không tính tiền, tôi là chủ nhà cho thuê, nên cung cấp cho cậu điều kiện thoải mái.” Hàn Tử Dịch mỉm cười, anh nói: “Cảm ơn chủ nhà tốt bụng nhất, không có gì đền đáp, bằng không mời cậu đi ăn nhé.” Thẩm Yến Trầm đồng ý, vừa rồi trái tim cậu cứ như muốn nhảy lên tận họng, cậu còn tưởng rằng Hàn Tử Dịch sẽ nói, không có gì đền đáp, lấy thân báo đáp vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]