Khi Hàn Tử Dịch về lớp thì Chu Văn Hàng đã ngồi vào chỗ rồi, anh rũ mắt xuống, dù sao còn trẻ, biểu cảm trên mặt còn không thể hoàn toàn khống chế được, mặt xị hơi dài, ít nhất có thể nhìn ra tâm trạng của cậu ta rất tệ, không phải là người có thể khiến Hàn Tử mù mắt rồi đùa giỡn xoay vòng vòng.
Từ đầu đến cuối cậu ta vẫn không nhìn Hàn Tử Dịch, dáng vẻ rất ngông nghênh.
Nhân duyên của Chu Văn Hàng rất tốt, không như Hàn Tử Dịch rất khó tiếp cận. Bình thường nếu bạn học có vấn đề gì, cậu ta đều vui vẻ giúp giảng bài. Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, bạn học bốn phía đều rất quan tâm, vây quanh hỏi thăm cậu ta làm sao.
Lương Văn Hào ngồi cùng bàn với cậu ta hình như đoán ra được gì đó, nhưng mà chuyện chưa rõ ràng cậu không dám nói bậy, hơn nữa chuyện này nói ra sẽ đắc tội với người khác. Cậu không ngu như vậy, Chu Văn Hàng cũng không phải là người có thể tuỳ tiện đắc tội, cậu không cần trở thành kẻ địch của người khác vào thời khắc quan trọng này.
Vì thế đối mặt với ánh mắt hỏi han của mọi người, Lương Văn Hào chỉ cười trừ, biểu hiện bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi Chu Văn Hàng lại bị Hàn Tử Dịch làm lơ lần nữa, đã không còn vẻ thất thố như vừa rồi nữa.
Cậu ta nén cơn giận, thầm nghĩ, sớm muộn rồi có một ngày Hàn Tử Dịch sẽ hối hận.
Học sinh cấp ba trên cơ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-suc-cung-chieu/380180/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.