Nếu có thể, Hàn Tử Dịch không muốn quay về căn nhà lạnh lẽo kia.
Ở trong lòng anh, nơi đó không thể gọi là nhà, nó chỉ một căn nhà tạm bợ mỗi người một suy nghĩ mà thôi.
Tiếng chuông vào học lần nữa vang lên, Hàn Tử Dịch duỗi duỗi cái chân có chút tê dại. Tuổi thực tế của anh không nhỏ, đối nhân xử thế cũng đủ trầm tĩnh, rất nhiều chuyện không cần tính toán với đám bạn nhỏ. Nhưng cũng không dự định làm con khỉ cho người ta vây xem, cho nên tiết học hôm này anh không dự định đến.
Sau khi ngắt cuộc gọi lần thứ hai của mẹ, Hàn Tử Dịch gửi cho lão Cao tin nhắn xin nghỉ, sau khi nhận được tin trả lời của lão Cao thì anh trực tiếp tắt máy.
Anh không tìm lão Cao lấy giấy xin phép, cũng muốn muốn nhiều lần nói dối giải thích với các giáo viên về nguyên nhân bản thân thi trượt. Vì thế Hàn Tử Dịch trèo qua tường thấp từ cửa sau rời khỏi trường học.
Kiếp trước ở trong trường Hàn Tử Dịch là người theo nề nếp khuôn phép, thật sự chưa từng trèo tường.
Quan trọng anh là người có tiếng tăm trong trường, thật sự anh muốn rời khỏi trường, trực tiếp xin lão Cao nghỉ là được rồi. Hơn nữa, cha mẹ anh và Chu Văn Hàng cũng không hy vọng anh làm ra chuyện gì khác người.
Hôm nay được sống lại, anh muốn phản nghịch một lần.
Vào lúc Hàn Tử Dịch từ tường nhảy xuống thì Thẩm Yến Trầm nhắm mắt nằm trên bàn, tưởng như là ngủ nhưng thật ra cậu rất tỉnh táo.
Cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-suc-cung-chieu/380165/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.