“… Ta biết rồi.” Lưu Tô gật đầu xoay người, đang định đánh thức một gã kiệu phu té xỉu đi mướn xe, cánh tay chợt bị Mặc Sinh níu lại, ngôn từ nghiêm túc hỏi: “Chúng ta ở nơi đó có gì kỳ quái sao?”
Lưu Tô trong lòng kinh nghi, chẳng lẽ hài tử này thật sự chưa rõ ngọn nguồn, nhưng tùy tiện mở miệng trái lại không tốt… Có thể Lý Kính chọn nơi đó chỉ là kế thích ứng tạm thời, dù sao chuyện cũ như tro bụi, cũng đã qua lâu rồi…
Nàng mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Mặc Sinh, nói: “Không có gì. Chẳng qua nơi đó đã lâu không ai ở, hình như bình thường cũng thiếu người quét dọn, cho nên Lưu Tô vừa nghe xong mới cảm thấy ngạc nhiên. Có gì thất lễ mong công tử đừng trách.”
“Đúng là tồi tàn không chịu nổi, chỗ nào cũng đóng cả lớp bụi. Chúng ta lần này ra ngoài là để mua đồ dùng. Ai nha!” Mặc Sinh biến sắc, hắn tả hữu khai cung, lục lọi khắp người mình, lát sau, lại chạy đi lục lọi y vật tùy thân của Lý Kính. “Đâu mất rồi!”
Lưu Tô thấy hắn khẩn trương, vội hỏi: “Mặc công tử, làm mất thứ gì quan trọng sao?”
“Không phải! Đồ chúng ta mua toàn bộ không thấy nữa!” Mặc Sinh giận tím mặt, hậm hực trừng Lý Kính, “Cũng tại ngươi! Cớ gì không chịu coi chừng đồ đạc đàng hoàng?!” Dứt lời, giơ tay định thưởng thêm một bạt tai. May mà Lưu Tô nhanh mắt ngăn cản, “Tiểu công tử, đừng! Đồ đã mất mua lại không phải liền xong ngay sao? Hà tất động thủ?”
“Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sinh/59493/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.