Lý Kính đang nghi hoặc về thái độ thay đổi thất thường của thiếu niên, ngoài cửa đã nhẹ nhàng đi vào một người.
Tóc đen tản mác tung bay, một thân bạch y phiêu dật mềm mại, lập tức hút mất ba hồn bảy phách của Lý Kính.
Người này dung mạo đích xác có vài phần tương tự thiếu niên, bất quá nếu nói thiếu niên là thủy tiên thanh linh như nụ hoa hàm tiếu chờ khoe sắc, người này chỉ có thể dùng mẫu đơn phú quý kinh thiên địa để hình dung. Nhất cử nhất động, đều tự thành phong nhã, lại phảng phất mang một làn hương ngan ngát khác biệt, thấm vào tận tâm can.
Lý Kính không khỏi nghĩ, mình nhiều năm tiêu sái chẳng qua chỉ là kiến thức thôn dã, hôm nay mới hạnh ngộ toàn nhan sắc hiếm thấy. Cho dù trước mắt tạo hình chật vật, cũng không cản trở Lý Kính nói vài câu thể hiện phong độ văn thái của mình để đổi lấy hảo cảm của mỹ nhân, vừa hé miệng, nào ngờ thiếu niên đứng bên cạnh đã nghiêng người ban hắn một cái tát vang dội, đánh cho Lý Kính mắt ứa quầng sao, nửa ngày cũng không gọi về thần chí. Chờ hắn cảm nhận được vị tanh ngọt nơi khóe miệng, mới nhớ đến phẫn nộ. Thế nhưng, hai mắt vừa đối diện thiếu niên, đã bị lớp băng lãnh thấu từ đôi nhãn mâu kia chấn động.
“Mặc Sinh, từ lúc nào ngươi trở nên thô lỗ như vậy?” Đại mỹ nhân đi tới bên ghế ngồi xuống, nhíu mày nói.
Thiếu niên lập tức kính cẩn nghe theo một lần nữa lui sang một bên, cúi đầu nói: “Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sinh/59485/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.