Lý Kính đang trong giai đoạn rượu xông lên não thần kinh tê liệt không chịu nổi hù dọa, chất giọng cao vút bén nhọn kia đâm vào tai, hệt như hàng vạn cây búa đồng loạt tác lực, mắt thấy phụ cận mở một tiệm cồng chiêng, óc cũng sắp bị chấn ra nửa cân ba lạng, hắn khó chịu đến mức hận không thể lập tức xẻo lỗ tai mình nuốt vào bụng. Khổ nỗi một trận nổ vang còn không đủ, đồng tử kia cư nhiên vọt người tiến tới, xoắn tai Lý Kính cả tiếng hỏi: “Chết chưa? Chết chưa?” Tiện thể hung hăng lay hắn mấy cái. Giờ thì hay rồi, Lý Kính triệt để hỗn độn, dạ dày như sông cuộn biển gầm, nào hồng nào xanh nào thơm nào thối thảy đều “ộc” một tiếng phun ra hết. Đồng tử kia vội nhảy ra xa tránh đi, bịt mũi tru tréo: “Oa, bẩn chết được!” La xong, quay đầu nói với bóng người ở sau lưng, “Công tử, lẽ nào các trưởng lão nhầm lẫn?! Người mệnh định của công tử sao có thể là một tên nhớp nhúa xấu xa như vậy?”
Bên kia Lý Kính đang nôn đến náo nhiệt, suýt nữa bị câu này làm chết nghẹn tại vùng dã ngoại hoang vu.
Hắn nguyên là công tử Lý gia phong lưu tiêu sái từ lúc ngậm thìa vàng ra đời cho tới bây giờ, kẻ nịnh hót có, người cung phụng có, kẻ theo đuổi có, người lấy lòng có, tứ xứ quang huy, làm sao gặp qua bốn chữ hình dung hắn là “nhớp nhúa xấu xa”, đang định vùng lên phản biện, chợt nghe người còn lại trách một tiếng: “Thanh nhi, đừng nói bậy.” Thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sinh/59482/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.