Chương trước
Chương sau
Đại hoàng tử Ma tộc Ám Ôn sau khi nghe được tin tức Dạ Hoa đi vào cung gặp Ám Hành, rốt cuộc chỉ có thể liều một ván cuối cùng.
Ám Ôn tưởng rằng, chỉ cần Thái tử Cửu Trọng Thiên giúp hắn trở thành ma quân, hắn nguyện ý đối với Thiên tộc cúi đầu xưng thần. Nhưng không nghĩ tới, Thái tử Cửu Trọng Thiên này vậy mà sẽ lựa chọn Ám Hành….
Hắc ám của Ma giới bị chiến hỏa xuyên thấu, cuối cùng Ám Ôn vẫn thất bại.
"Ha ha ha ha.…" Ám Ôn mặc một thân áo xám dữ tợn cười lớn, thân hình gầy yếu dường như không ngừng run rẩy. Ám Ôn ngẩng đầu nhìn Ám Hành và Dạ Hoa đang đứng trước chính điện ma cung, trên mặt tái nhợt không hề có sinh khí.
Ám Ôn từ khi sinh ra tới nay đã không khỏe mạnh, bởi vậy tuy là Đại hoàng tử Ma giới, lại ti tiện cực kỳ, dù sao đây cũng là một thế giới coi trọng sức mạnh.
Ám Ôn âm hiểm cười nhìn Ám Hành, chậm rãi nâng lên cánh tay trắng bệch giống như tử thi của hắn, chỉ thấy trong tay từ từ tụ lại một luồng sương đen.
"Đây là…." Ám Hành nhìn luồng sương đen kia, không chỉ là đứng thẳng thân hình, nụ cười vẫn luôn nắm chắc thắng lợi cũng dần dần thu hồi.
"Ám Ôn, ngươi dám sử dụng cấm thuật." Ám Hành lạnh giọng nói.
Lúc trước có một vị Ma Quân vì có thể thành công giành được ngôi vị, nghiên cứu ra một loại thuật pháp, sau lại trở thành cấm thuật Ma tộc. Nguyên nhân chính là, cái cấm thuật này nhằm vào Ma tộc.
"Ha ha.…" Ám Ôn âm hiểm cười: "Ta tư chất không bằng ngươi, thân thể này cũng là một thứ vô dụng! Nếu không lén luyện cấm thuật, ta chỉ sợ là bị chết con nhanh hơn Ám Kỳ nữa!"
Ám Ôn nói, luồng sương đen kia đã lao thẳng về Ám Hành, giữa sương đen, dường như xen lẫn vệt máu đỏ nhàng nhạt.
Ám Hành nhíu mày, thi pháp muốn ngăn cản luồng sương đen kia, nhưng sương đen như chẻ tre, pháp thuật của Ám Hành đối với nó không có bất kỳ tác dụng nào.
Ám Hành dưới tình thế cấp bách, dời thân đến phía sau Dạ Hoa: "Dạ Hoa quân, chúng ta chính là đồng minh."
Dạ Hoa liếc mắt về phía sau một cái, thần sắc lạnh nhạt, lại vẫn không thối lui, giơ tay gọi ra Thanh Minh Kiếm.
Thanh Minh Kiếm mang theo bạch quang quét về phía sương đen, lại chỉ thấy sương đen tách ra một đường khẽ, rồi sau đó nháy mắt cái đã dung hợp lại với nhau.
Dạ Hoa tạo ra kết giới vây quanh chính mình và Ám Hành, nhưng ma binh ngoài kết giới lại vô pháp ngăn cản sương đen, khi đụng phải sương đen, đều sẽ bị sương đen cắn nuốt.
Sương đen ngày càng nhiều, càng dày đặc. Hơn nữa sương đen vây kết giới Dạ Hoa lại ngày càng đông. Nhìn từ nơi xa, tựa như một quả cầu đen vô cùng to lớn.
Khi sương đen bao vây càng ngày càng nồng hậu, Dạ Hoa cảm giác được kết giới đang dần tiêu tán từng chút. Xem ra nếu không kịp thời thoát vây, y cũng sẽ bị sương đen này cắn nuốt.
Một năm này, Thụy An Vương Thanh Châu quốc không biết vì sao, hôn mê bất tỉnh. Đế Quân đã tìm hết danh y nhân gian mà vẫn bó tay không có biện pháp. Bọn họ lại không biết, Mặc Uyên ở trong mộng, rất hạnh phúc an nhàn.
"Mặc Uyên." Dạ Hoa một thân bạch y, sau lưng là khung cảnh núi xanh trăng hoa đua nở, chậm rãi đến gần Mặc Uyên đang thả câu bên bờ suối.
Mặc Uyên cầm cần câu trong tay ngẩng đầu cười với Dạ Hoa, rồi sau đó vươn tay còn lại kéo Dạ Hoa ngồi xuống. Trong sự im lặng hạnh phúc này, giỏ trúc bên cạnh hai người, không biết đã đầy từ bao giờ.
Thấy Mặc Uyên thu hồi cần câu, Dạ Hoa liền lấy trong giỏ trúc ra một con cá bắt đầu xử lý.
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa ở bên dòng suối bận việc, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Ngài không biết vì sao lại tới được nơi thế ngoại đào nguyên này, có lẽ ngài thọ đã tận? Mặc kệ là như thế nào, chỉ cần Dạ Hoa ở đây, hết thảy đều tốt.
Đột nhiên, một cơn đau xuyên thấu đập vào tim Mặc Uyên, làm ngài nhịn không được mà bắt lấy áo trước ngực, rồi dồn dập hít sâu để giảm bớt cơn đau đớn này.
"Mặc Uyên?" Dạ Hoa đem cá xử lý xong ném qua giỏ trúc ở một bên, bước nhanh đến cạnh Mặc Uyên: "Ngươi làm sao vậy?"
Mặc Uyên chậm rãi lắc đầu, cười cười trấn an Dạ Hoa: "Không sao."
"Thật chứ?" Dạ Hoa không yên tâm mà hỏi lại lần nữa.
"Ừm." Mặc Uyên gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Dạ Hoa: "Là thật."
Như thế, Dạ Hoa cũng không nói gì thêm nữa, bàn tay nắm lấy tay Mặc Uyên càng chặt, liền xoay người cầm cá đã xử lý xong ra, rồi xuyên qua nhánh cây, đặt lên đống lửa nướng.
Mà bên này Mặc Uyên lại nhíu mày, đau đớn khi nãy trong nháy mắt biến mất quá nhanh, phảng phất giống như ảo giác. Nhưng lúc này, vì sao bản thân lại cảm thấy bất an?
Trong Côn Luân Hư, chân thân của Mặc Uyên cũng chau mày. Bên cạnh ngài, Hiên Viên Kiếm không biết từ khi nào đã dựng đứng ở kia, thân kiếm lãnh túc không ngừng rung lắc, tựa hồ như muốn cùng ai đó đại chiến một hồi, chỉ là chủ nhân nó, hồn không biết phương nào.
Mà ở Ma giới, Dạ Hoa vẫn còn bị sương đen tầng tầng vây lấy, nhìn vệt đỏ trên cổ tay trái không ngừng lập loè, ánh mắt nhu tình, trong miệng nhẹ giọng nỉ non: "Mặc Uyên…."
Ngày ấy khi y xem qua ký ức Mặc Uyên, biết đây là ngài vì mình mà hạ thuật pháp, thuật pháp có thể cảm nhận được mình nguy hiểm.
Dạ Hoa ngẩng đầu nhìn phương hướng Côn Luân Hư: Mặc Uyên, mấy ngày nữa, thì huynh có thể về Côn Luân Hư rồi. Khi huynh quay về, ta chắc chắn sẽ chờ ở bên cạnh huynh.
Nghĩ thế, tay Dạ Hoa nắm Thanh Minh Kiếm càng chặt, ánh mắt trở nên kiên định, giơ tay vung xuống luồng sương đen, khi sương đen mở ra một khe hở rộng đến một người, liền nhân cơ hội bắt lấy Ám Hành muốn lao đi ra. Chỉ là sương đen này dung hợp quá nhanh, Dạ Hoa đành phải vừa múa may Thanh Minh Kiếm, vừa nỗ lực muốn xông ra ngoài.
Ám Hành bị Dạ Hoa bảo vệ phía sau, mặc y phục màu đỏ chói mắt trong màn sương đen, nhưng hắn cảm giác được tầm mắt tràn ngập bóng dáng màu đen đang không ngừng vung kiếm trước mặt.
Người Ma tộc hiếu chiến thích giết chóc, cũng dưỡng ra hắn tính tình máu lạnh như thế, nhưng hôm nay vào lúc này đây, hắn lần đầu tiên cảm thấy, hắn có lẽ cũng có thể dịu dàng một chút….
Ám Hành cười tà một cái, lần cười tà này rốt cuộc đã không còn lạnh băng nữa. Hắn tránh khỏi tay Dạ Hoa, ngược lại cánh tay nắm lấy của hắn kéo mạnh, đem Dạ Hoa ra phía sau: "Ám Ôn chẳng qua chỉ là một kẻ hề nhảy nhót, nhưng người bằng hữu là ngài, ta kết giao.”
Giọng nói rơi xuống, Ám Hành vươn tay, năm ngón tay hơi cong, chỉ thấy từ lòng bàn tay hắn lan tràn ra luồng sương đen nồng hậu hơn, luồng sương đen hung mãnh lao về phía Ám Ôn….
Sương đen dần tan đi, Ám Ôn đối diện khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ: "Ngươi, ngươi vậy mà cũng sẽ…."
"Hừ…." Ám Hành cười nhạo một tiếng: "Ngươi có thể được đến cấm thuật này, có biết tất cả đều là ta thấy ngươi đáng thương nên bố thí không?"
Ám Ôn hoảng sợ lắc đầu, không dám tin rằng trụ cột duy nhất trong lòng bao nhiêu năm qua, thế nhưng chỉ là Ám Hành bố thí.
Nhưng Ám Hành lại không có hứng thú chơi nữa, đi từng bước một đến trước người Ám Ôn, tựa như đang cười, làm trong lòng Ám Ôn phát lạnh: "Hiện giờ, ngươi không cần thiết tồn tại nữa."
Ám Hành siết chặt cổ Ám Ôn, nhìn hắn từ từ tắt thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.