Dạ Hoa đã ở chỗ Mặc Uyên bế quan sáu bảy ngày, dùng hạt châu Linh Bảo Thiên Tôn đưa vội vã nhìn vài đoạn ký ức của Mặc Uyên, cuối cùng cũng phải rời đi. 
Trước khi đi Dạ Hoa từng bước đến trước người Mặc Uyên đang ngồi xếp bằng ở trên giường đá, chậm rãi ngồi xổm thân mình, mang theo ánh mắt ôn nhu cẩn thận nhìn ngũ quan tinh xảo của Mặc Uyên, khóe môi nhịn không được nở một nụ cười ngọt ngào, rồi sau đó từ từ cúi người, nhắm mắt lại hôn lên môi Mặc Uyên. 
Tỉnh tế cọ xát đôi môi Mặc Uyên vài cái, Dạ Hoa luôn luôn nghiêm túc trầm ổn, thời điểm rời khỏi môi Mặc Uyên, cảm xúc khó tránh được có tỉa thẹn thùng. 
Rũ mắt đứng lên, Dạ Hoa cười nhẹ một cái, liền xoay người rời đi. 
Dạ Hoa đi đến trước điện, lại không thấy Lệnh Vũ đâu, đang do dự có nên trực tiếp rời đi, hay là chờ Lệnh Vũ trở về rồi nói một tiếng, lập tức âm thanh Lệnh Vũ liền truyền đến. 
Lệnh Vũ đi tới trước đường ngọc thạch thật dài ở tiền điện: "Thái tử điện hạ." 
Dạ Hoa gật đầu nói: "Bổn quân muốn đi xuống Phàm giới một chuyến." 
Lệnh Vũ cung kính nói: "Lệnh Vũ cung tiễn Thái tử điện hạ." 
Dạ Hoa bước xuống thềm đá, đột nhiên nhớ đến Chích Phượng Hoàng: "Chích Phượng Hoàng kia?" 
Lệnh Vũ cười nói: "Lệnh Vũ đã đem nó đưa về trong động. Phượng hoàng này là Linh Bảo Thiên Tôn để ở Côn Luân Hư nhược hóa ma tính, lại không ngờ vậy mà có duyên với điện hạ, Lệnh Vũ thấy phượng hoàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sac-nhiem-hoa/872027/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.