Chương trước
Chương sau
Xưa nay Đại Tử Minh Cung ngày ngày không khí âm trầm tối tăm, đột nhiên trên không trung xuất hiện kim quang, truyền ra một tiếng rồng gầm, rồi sau đó liền thấy một con Kim Long to lớn vòng quanh bay rời. Nhìn kỹ, trên Kim Long còn mang theo một con Tiểu Hắc Long.
Thời điểm Yên Chi đi theo Hỏa Kỳ Lân trở về liền gặp được cảnh tượng này, trong lòng biết việc lớn không tốt, vội vàng chạy đến Đại Tử Minh Cung.
Đại Tử Minh Cung một mảnh hỗn loạn, trong không khí nồng mùi máu, bốn cây trụ trói thần sập, cây cối gieo trồng quanh Đại Tử Minh Cung đều bị nhổ tận gốc, nhưng vị trí trên mặt đất vốn là có một cái hố lại bị đất mới phủ lên, đủ để thấy được tình hình chiến đấu đã từng thảm thiết cỡ nào.
Yên Chi rơi nước mắt hét to: "Nhị ca! Nhị ca huynh ở đâu? Nhị ca!" Lúc trước tại sao cô phải rời khỏi Đại Tử Minh Cung? Tại sao lại muốn xuống Phàm Giới để hưởng thụ cuộc sống yên bình? Tại sao lại để nhị ca một mình ở Đại Tử Minh Cung gánh chịu hết mọi thứ? Hiện giờ, đại ca không biết ở nơi nào, mà ngay cả nhị ca cũng không còn nữa…
Yên Chi nhịn không được lớn tiếng khóc. Hỏa Kỳ Lân cũng chảy nước mắt bước lên vỗ vỗ Yên Chi vai: "Tam công chúa, Nhị hoàng tử có nói, để ngài về kế thừa vị trí Dực Quân…"
"Hỏa Kỳ Lân!" Yên Chi xoay người bắt lấy hai tay Hỏa Kỳ Lân, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Ngươi đã nói, lần này Nhị ca và Thái tử Dạ Hoa của Thiên cung cùng nhau tiêu diệt phụ quân phải không?"
Hỏa Kỳ Lân thương tâm lau nước mắt gật đầu: "Dạ… Nhị hoàng tử biết Dực Quân tiền nhiệm sắp thoát khỏi Đông Hoàng chuông, liền đi Thiên cung tìm Thái tử điện hạ, cùng Thái tử điện hạ lên kế hoạch việc lần này…"
Yên Chi biết được đáp án lập tức buông Hỏa Kỳ Lân ra, sốt ruột chạy ra bên ngoài.
"Tam công chúa! Tam công chúa ngài muốn đi đâu?" Hỏa Kỳ Lân vội đuổi theo Chi Yên.
Yên Chi sốt ruột mà chạy nhanh, đầu cũng không quay lại trả lời Hỏa Kỳ Lân: "Thiên cung! Ta muốn đi tìm Thái Tử Dạ Hoa! Ta không tin Nhị ca cứ như vậy mà đi!"
"Tam công chúa! Thân phận chúng ta không lên được Thiên cung đâu! Bằng không ngài hãy làm nghi thức đăng cơ Dực Quân! Rồi hẵng đi Thiên cung!" Hỏa Kỳ Lân vừa nghe Yên Chi muốn đi Thiên cung, trong lòng càng nôn nóng, thân phận này của bọn họ, làm thế nào mà vào được Nam Thiên Môn?
Yên Chi bỗng nhiên dừng bước, sửng sốt trong chốc lát quay đầu chạy lại: "Mau, chúng ta lập tức tổ chức nghi thức đăng cơ Dực Quân!"
"A? Được!" Hỏa Kỳ Lân lại đi theo Yên Chi chạy trở về. Chỉ cần công chúa thành Dực Quân, thì nó đã hoàn thành một nửa sự giao phó của Nhị hoàng tử.
Mặc Uyên hóa thành Kim Long mang Tiểu Hắc Long còn đang ở hôn mê bay lượn giữa mây. Ngài từ khi ra đời vẫn chưa bao giờ hiện ra chân thân, chỉ là vì phải mang Dạ Hoa về Côn Luân Hư, ngài cũng không còn cách nào khác.
Hạ xuống đỉnh núi ngày ấy bài trí tiệc rượu, cẩn thận nhẹ nhàng đặt Dạ Hoa lên mặt đất, kim quang trên người Mặc Uyên chợt lóe, khôi phục hình người. Mặc Uyên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu tiểu Hắc Long long, liền ngồi ngay bên cạnh chờ y tỉnh lại.
"Sư phụ!" Lệnh Vũ thấy phía trên Côn Luân Hư có Kim Long bay tới, nhìn dáng vẻ như ngừng chỗ ngọn núi cao kia, liền đằng vân bay lên, không ngớ thế mà gặp được sư phụ cùng một con Hắc Long. Lệnh Vũ hơi suy tư, giật mình nhìn Mặc Uyên: "Sư phụ, Kim Long vừa nãy…"
Mặc Uyên bình tĩnh gật đầu: "Là chân thân của vi sư."
Giật mình lùi về sau, Lệnh Vũ trong lòng nhịn không được mà có chút mừng thầm. Tứ Hải Bát Hoang đều biết chân thân sư phụ là rồng, nhưng chưa bao giờ có người gặp qua. Sư huynh đệ bọn họ nhàm chán cũng từng nghiêm túc thảo luận qua sư phụ là Kim Long, Bạch Long, Ngân Long hay là Hắc Long. Không ngờ hôm nay mình may mắn nhìn thấy, đến lúc sư huynh đệ gặp nhau, hắn sẽ nói ra, không chừng thu hoạch được không ít ánh mắt hâm mộ nhỉ! Lệnh Vũ nghĩ như vậy, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn.
"Ta còn đang suy nghĩ, là long khí của ai mà cường thịnh như thế, xông cả vào Thái Thần cung của ta." Đông Hoa đạp mây chậm rãi hạ xuống đất, khóe miệng gợi lên một tia cười trêu chọc nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên từ trên mặt đất đứng dậy, đối với Đông Hoa bất đắc dĩ cười: "Xem ra vẫn là quá mức phô trương."
"Đế quân." Lệnh Vũ thu hồi tươi cười, nghiêm túc hành lễ với Đông Hoa. Đông Hoa gật đầu đáp lại, Lệnh Vũ hướng về Mặc Uyên thi lễ, sau đó yên lặng lui ra.
Đông Hoa cười nói với Mặc Uyên: "Chiến thần Mặc Uyên chuyện quá phô trương còn ít sao?"
Mặc Uyên từ trước đến nay không đỡ được Đông Hoa trêu chọc, chỉ đành lắc đầu cười khẽ. Ngài cùng Đông Hoa, Chiết Nhan đã là bạn tốt mười mấy vạn năm. Trong ba người, Chiết Nhan nhìn như tản mạn, kỳ thật thích nhất lo chuyện bao đồng, thích chơi đùa; mà Đông Hoa mới thực sự là lãnh tâm lãnh tình, không thích quản việc, cho nên sau khi Tứ Hải Bát Hoang yên ổn mới truyền ngôi Thiên Quân, chỉ sống trong Thái Thần cung an nhàn. Theo chính lời hắn là, muốn hòa hoãn một chút tính tình yêu thích giết chóc của mình. Đông Hoa cũng không dễ dàng ra tay, là bởi pháp lực của hắn cất giấu quá nhiều huyết tinh khí. Đó là hậu quả khi hỗn chiến giết chóc quá nhiều.
So với hai người này, ngài có vẻ chất phác và tẻ nhạt, ngày thường cũng chỉ ở Côn Luân Hư, không có chuyện đặc biệt trọng quan gì, có thể mấy vạn năm cũng không rời khỏi Côn Luân Hư.
Đông Hoa cúi đầu cẩn thận nhìn tiểu Hắc Long hôn mê, đối với Mặc Uyên tán thưởng: "Đệ đệ ruột này của ngươi thật rất có khả năng. Trước kia ta phát hiện sông Nhược Thủy có dị biến, Đông Hoàng chuông ở sông Nhược Thủy nơi nơi đều bắn ra hồng quang, còn có tiếng cười điên cuồng của Kình Thương. Ta còn đang nghĩ, ngươi vừa mới trở về, chưa biết chừng phải dùng nguyên thần của ta mà phong ấn lại, sau đó giống như ngươi ngủ bảy vạn năm cũng không tồi. Không ngờ nguyên thần Kình Thương bị cưỡng chế triệu ra, nhưng thời điểm trở lại Đông Hoàng chuông thì chỉ còn một chút hơi tàn."
Mặc Uyên không biết nên có nên vì Đông Hoa tán thưởng Dạ Hoa mà vui mừng hay không, cau mày nói: "Dạ Hoa quá liều lĩnh."
Đông Hoa nhướng mày: "Này còn không phải là ngươi cho hắn tự tin sao? Uy lực của trâm Linh Tố đến ta còn sợ hãi nữa đó."
Mặc Uyên bật cười: "Đông Hoa, ngươi đừng nói đùa. Vật mạnh tất suy, ta sợ trâm Linh Tố sẽ xảy ra vấn đề gì."
Đông Hoa gật đầu, rồi sau đó nói: "Mặc Uyên, ngươi từ nay về sau vẫn là đừng luyện chế Thần Khí nữa, một cái Đông Hoàng chuông đã làm Tứ Hải Bát Hoang long trời lở đất, lại còn thêm một cây trâm Linh Tố, không biết tương lai sẽ rước lấy tai họa gì đây."
Hai người nói chuyện vui vẻ, mà không có chú ý tới tiểu Hắc Long một bên lén lút hé mí mắt.
Dạ Hoa dần dần tỉnh lại, nghe được âm thanh của Đông Hoa còn tưởng sẽ đưa mình về Thiên cung, nhưng mà mở mắt ra lại thấy bóng dáng thẳng tắp của Mặc Uyên, sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại: Làm sao bây giờ? Tại sao lại ở Côn Luân Hư vậy? Còn có dáng vẻ này… Mặc Uyên, sẽ không tức giận chứ?
"Dạ Hoa không có việc gì, vậy ta cũng về Thiên cung đây. Ta sẽ nói với Thiên Quân, lúc Dạ Hoa diệt trừ Kim Nghê thú, phát hiện sông Nhược Thủy có dị biến, liền đến đó phong ấn Kình Thương, hiện giờ tu vi mất hết, ở chỗ ngươi tu dưỡng."
Mặc Uyên trong lòng ấm ấp, Đông Hoa so với ngài và Chiết Nhan lớn hơn mấy vạn tuổi, rất chiếu cố hai người bọn họ. . Đọc thêm nhiều truyện ở == TRÙMTRUYỆN . VN ==
Mặc Uyên nhớ tới Ly Cảnh, nói với Đông Hoa: "Còn có một chuyện."
Đông Hoa nhướng mày nhìn Mặc Uyên, để ngài nói tiếp.
"Dạ Hoa có thể làm bị thương Kình Thương, là nhờ có Dực Quân Ly Cảnh dùng máu của mình triệu nguyên thần Kình Thương ra. Hiện giờ hắn thân đã chết, vì để ngăn ngừa Huyết Cổ Thuật làm hắn biến mất khỏi thế gian, ta đã đưa hắn đầu nhập Chuyển Sinh Trì. Đông Hoa, người cũng bẩm báo cả việc này đi, hy vọng Thiên Quân có thể để hắn mỗi một đời ở Phàm Giới đều an nhàn thoải mái."
Đông Hoa ngưng mi gật đầu, ngữ khí trịnh trọng: "Được. Hắn làm chuỵên đại nghĩa như vậy, hẳn là nên mỗi một đời đều an khang."
Đông Hoa đang muốn rời đi, lại nghĩ tới một việc, xoay người nhìn Mặc Uyên: "Mặc Uyên, ngươi có đi đến Tam Sinh Thạch chưa?"
Mặc Uyên lắc đầu, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Đông Hoa có thâm ý nhìn Mặc Uyên: "Vậy ngươi hẳn là nên đi xem… Ta đi trước đây."
Tam Sinh Thạch? Đó không phải tiên thạch khắc nhân duyên Tứ Hải Bát Hoang à? Vì sao Đông Hoa Đế Quân lại nói như vậy? Chẳng lẽ trên Tam Sinh Thạch, có nhân duyên của Mặc Uyên xuất hiện?
Dạ Hoa bị cái ý tưởng kia dọa sợ, cuối cùng không còn giả bộ ngủ nữa, lập tức mở to mắt, nhìn thẳng chằm chằm Mặc Uyên.
Mặc Uyên nhìn Đông Hoa rời đi, liền cảm giác được tầm mắt ghim chặt trên lưng mình. Gợi lên một tia cười dịu dàng, Mặc Uyên xoay người: "Tỉnh rồi?"
_______
Lời tác giả muốn nói:
Tôi không thích Đông Hoa trên phim truyền hình mỗi lần đối với Mặc Uyên và Chiết Nhan bộ dạng lãnh đạm kia, tra xét một chút, theo có xem qua nguyên tác hài tử nói, Đông Hoa, Chiết Nhan, Mặc Uyên cùng Thiếu Quánlà bạn tốt, tôi không hiểu về Thiếu Quán nên không viết. Nhưng tôi rất thích Đông Hoa, Chiết Nhan và Mặc Uyên ba người cường đại này làm bạn tốt với nhau, nên viết Đông Hoa như vậy, cho nên đừng chửi chửi nha nha nha~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.