Điệp Phong sau khi làm việc cho phụ quân xong, đi ngang qua Lâm Diễn Thành. Nhớ tới Mặc Uyên lúc còn tại thế, cứ ba năm lại cho bọn họ xuống Lâm Diễn Thành dưới chân núi Côn Luân Hư tu luyện một lần, dạo bước trong Lâm Diễn Thành, cảm giác bình yên và vui vẻ như bảy vạn năm trước, Điệp Phong trong lòng cảm thấy thư thản. Ngẩng đầu nhìn Côn Luân Hư ẩn trông tầng mây phía xa, Điệp Phong nhịn không được nâng chân bước đến. 
Mang theo tâm tình hoài niệm, Điệp Phong nhìn kỹ cỏ cây mọc bên đường, trong lòng cực kỳ buồn bã, đi tới trước cổng đá to lớn uy nghiêm của Côn Luân Hư, Điệp Phong thở dài, không có sư phụ cùng các sư đệ ở Côn Luân Hư, hắn đi vào làm cái gì? 
Đang định rời đi, thì lại thấy trên không trung hiện lên tia sáng trắng, Điệp Phong nhíu mày, xoay người bay vào hậu viện của Côn Luân Hư. 
Rốt cuộc là người nào, tự tiện xông vào Côn Luân Hư? Tuy rằng long khí Côn Luân hư sớm đã tiêu tán, nhưng ở cửa vẫn còn trận pháp, không phải người nào cũng có thể tùy tiện xông vào. 
Điệp Phong yên tĩnh dừng lại ở hậu viện đứng sau một tảng đá, liền nhìn thấy Dạ Hoa lẳng lặng đứng bên cạnh Chiết Nhan, mà Chiết Nhan nhắm hai mắt, không biết đang thi triển pháp thuật gì. 
Với tu vi của Dạ Hoa và Chiết Nhan, không thể không biết Điệp Phong ẩn thân trong này, chỉ là hai người họ đều quá chú ý đến long khí cùng ao sen mà thôi. 
Điệp Phong nghi hoặc hành vi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sac-nhiem-hoa/871983/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.