Chương trước
Chương sau
Trước mắt là rừng đào mười dặm ngập tràn màu hồng nhạt, Chiết Nhan một thân đào phấn, đang buồn rầu vì Bạch Chân sắp sửa lấy cớ đi tìm Tất Phương điểu mà trốn mình suốt nửa tháng, lại nghe Bạch Chân hô một tiếng: "Mặc Uyên." Trong lòng nghi hoặc, cau mày nhìn về phía cây cầu gỗ.
Mặc Uyên? Thật sự là Mặc Uyên? Không, không phải Mặc Uyên. Trên đời này làm sao có thể có người giống nhau đến vậy, lại không phải là cùng một mẹ sinh ra.
Dạ Hoa một thân áo đen huyền đứng trong rừng đào mười dặm, bình tĩnh bước đến thi lễ: "Chiết Nhan thượng thần, Bạch Chân thượng thần, tại hạ là Dạ Hoa."
"Dạ Hoa?" Bạch Chân thắc mắc: "Không lẽ điện hạ là Thái tử của Cửu Trùng Thiên?"
Dạ Hoa gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Chân liếc mắt nhìn Chiết Nhan một cái: "Điện hạ tới tìm Chiết Nhan?"
"Ừm." Dạ Hoa nhìn Bạch Chân rồi quay đầu lại nhìn Chiết Nhan, hơi thở trên người lại trở nên nhanh hơn, trong lòng cảm thán: Xưa nay nghe nói Chiết Nhan thượng thần và Bạch Chân thượng thần có quan hệ rất tốt, như hình với bóng, quả nhiên đúng là như thế.
Chiết Nhan đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Chân, khó hiểu hỏi: "Tìm ta? Không biết tại sao điện hạ lại tìm ta?"
Dạ Hoa giơ tay một lần nữa thi lễ với Chiết Nhan: "Dạ Hoa đến đây là vì chuyện của Mặc Uyên thượng thần."
"Ồ?" Chiết Nhan nhướng mày: "Ta không biết điện hạ cùng Mặc Uyên có quan hệ gì." Nhìn khuôn mặt đó của Dạ Hoa, nếu nói là không có quan hệ, Chiết Nhan chắc chắn sẽ không tin.
Dạ Hoa cũng không muốn nói ra mình cùng Mặc Uyên có quan hệ ruột thịt, nên chỉ hỏi là: "Dạ Hoa muốn hỏi thượng thần một chút, Mặc Uyên, có thể trở về hay không?"
Chiết Nhan cười như không cười mà cùng Bạch Chân nhìn nhau, sau đó nói: "Vì sao điện hạ lại hỏi như vậy?"
"Đại đệ tử của Mặc Uyên mấy ngày trước tìm đến ta, nói với ta về chuyện trâm Linh Tố." Khuôn mặt Dạ Hoa luôn không chút biểu cảm, rõ ràng là đang hỏi chuyện mình lo lắng, nhưng cố tình như hỏi công sự.
Chiết Nhan giương mắt nhìn thoáng qua trâm Linh Tố của Mặc Uyên, như suy tư gì đó: "Ta biết rồi..."
Bạch Chân ghé sát lại Chiết Nhan, nói nhỏ: "Ngươi đã biết cái gì hả?"
Chiết Nhan nhìn Bạch Chân, vẻ mặt dịu dàng: "Chân Chân, ngươi còn nhớ rõ Điệp Phong từng nói, trước khi Mặc Uyên tế Đông Hoàng chuông, đã dặn dò hắn một việc không."
Chiết Nhan vừa dứt lời, Bạch Chân liền nhớ tới bảy vạn năm trước, thời điểm họ đến Côn Luân xem Mặc Uyên, Điệp Phong có nói với chúng đệ tử Côn Luân Hư.
"Ồ! Ta cũng biết, là chuyện Mặc Uyên bảo chủ nhân trâm Linh Tố, chờ ngài."
Chiết Nhan nhìn Dạ Hoa đứng vững như cây tùng, lại nói với Bạch Chân: "Đây, chính là chủ nhân của trâm Linh Tố."
Bạch Chân nhìn đến trâm Linh Tố trên đầu Dạ Hoa, hai mắt sáng ngời quay sang Chiết Nhan: "Nói như vậy, Mặc Uyên thật sự sẽ trở về?"
Trước khi Dạ Hoa đứng ở đây, Chiết Nhan vẫn còn nghi ngờ Mặc Uyên có tỉnh lại hay không, nhưng giờ phút này, hắn trong lòng lại nhẹ nhõm, Chiết Nhan gật đầu nói: "Mặc Uyên nếu nói câu nói đó, hiện tại thì trâm Linh Tố quả thực đã nhận chủ... Đối với việc Mặc Uyên tỉnh lại, ta cũng bắt đầu tin."
Dạ Hoa ở đằng kia nghe thấy điều này, đồng tử giãn ra, khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ vẻ vui mừng: "Lời này của thượng thần là sự thật?"
Chiết Nhan vẫn luôn nhìn bộ dáng ông cụ non của Dạ Hoa, đột nhiên nở nụ cười, chính mình cũng một mặt hy vọng đây, nhanh chóng lắc đầu: "Tuy ta tin, nhưng lại không biết Mặc Uyên sẽ tỉnh lại như thế nào, và khi nào thì tỉnh lại."
Nụ cười trên khoé môi Dạ Hoa lập tức biến mất, mất mát nói: "Vậy sao..."
"Haizz..." Chiết Nhan nhất thời nhìn không nổi mất mát thương tâm của người khác, đặc biệt là Dạ Hoa còn có khuôn mặt giống hệt Mặc Uyên, thật sự không thể chịu được.
Vì vậy an ủi Dạ Hoa nói: "Mặc Uyên nếu muốn ngươi chờ đệ ấy, thì sẽ không làm ngươi thất vọng. Nhưng ta cảm thấy, có lẽ cơ duyên thức tỉnh của Mặc Uyên, là nằm trên người của ngươi."
Dạ Hoa nhíu mày: "Có ý gì?"
Chiết Nhan nhìn Dạ Hoa hồi lâu, nói: "Hẳn là có người nhận nhầm ngươi là Mặc Uyên đúng không?"
Diệp Hoa gật đầu: "Sau khi ta trưởng thành, rất nhiều người đã nhầm ta với Mặc Uyên."
Nhìn Dạ Hoa nghiêm túc trả lời câu hỏi, Chiết Nhan nhịn không được mà cười lên: "Nếu ngươi chỉ là gương mặt này giống Mặc Uyên, có lẽ sẽ không bị người khác nhận nhầm, nhưng khí chất cùng cách ăn mặc của ngươi quả thực là y như cách của Mặc Uyên. Cho ta hỏi, tại sao tuổi ngươi chưa lớn, lại thích mặc huyền y (đồ đen) vậy?"
Dạ Hoa nghĩ đến nguyên nhân mình mặc huyền y, khó tránh khỏi ngượng ngùng: "Ta chỉ nghĩ, mặc y phục sẫm màu như đen, nếu ta bị thương chảy máu, người khác sẽ không nhìn thấy, họ sẽ nghĩ rằng y phục của ta bị ngâm nước. Làm như vậy, kẻ thù của ta sẽ không vì ta bị thương mà cảm thấy vui mừng; người bên cạnh ta cũng không vì vậy mà lo lắng."
"Ừm." Chiết Nhan gật đầu: "Ngay cả ý tưởng mặc huyền y cũng giống hệt Mặc Uyên."
Chiết Nhan nhếch khóe môi cười nói: "Nếu không phải sau khi Mặc Uyên tế Đông Hoàng chuông ngươi mới giáng thế, ta sẽ cho rằng, ngươi là do Mặc Uyên một tay tự mình nuôi lớn, tự mình dạy dỗ mà ra đó."
Lời nói vô ý của Chiết Nhan lại khiến Dạ Hoa cảm thấy trong lòng như có một luồng khí ấm áp thổi qua, nghĩ tới hạt châu chiếu ra hình ảnh trong trí nhớ Mặc Uyên, nghĩ tới Mặc Uyên ngày ngày đêm đêm không ngừng nghỉ chăm sóc mình mười mấy vạn năm, Dạ Hoa không khỏi lộ ra một nụ cười hơi ngọt ngào.
Chiết Nhan cùng Bạch Chân nhìn nhau, không biết Dạ Hoa nghĩ tới cái gì mà cười tươi như vậy, bất quá tiểu tử này mới bảy vạn tuổi, vẫn nên cười nhiều như thế mới tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.