Chương trước
Chương sau
Lắc lắc cổ tay mỏi nhừ, ta cầm chén trà uống một hơi cuối cùng, lau miệng.
“Tiểu Kì, ngươi ngày hôm qua đáp ứng ta rồi nga!”
“Đúng vậy, công tử.” Tiểu Kì thần tình sủng nịch.
Ha hả, ai kêu ta là tiểu hài tử người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe dừng như vậy....... [ Lâu [ vuốt chòm râu không biết có không ]: khụ đứa nhỏ a, làm người phải hiểu được khiêm tốn...... Khiêm tốn, là phẩm đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa Liên [ vô tội trợn to mắt ]: ta biết a chính là, chính là ngươi đặt ra như vậy a! Người ta có biện pháp nào nói khác đâu? Lâu:...... ]
“Nga sau khi ăn xong đi một trăm bước! Có ích khỏe mạnh.”
Đào Hoa Nguyên là một thanh lâu, điểm ấy chúng ta đều biết. Nói như vậy, thanh lâu từ hoàng hôn bắt đầu buôn bán, làm việc ban đêm. Ban ngày các vị công tử cô nương ngủ ngon trên giường, cuộc sống hắc bạch điên đảo, trừ bỏ đáp ứng một vài lời mời đến nhà. Buổi tối, thanh lâu giăng đèn kết hoa, giống như làm việc vui, trong đại sảnh tiểu lâu đều có người đến người đi. Điều này làm cho ta nghĩ tới Hoàn Châu Cách Cách 2, đoạn bạn Tử Vi bị bán vào thanh lâu. Tử Vi thuần khiết hỏi: “Đây là nơi nào?” Sau đó tú bà kỳ quái đáp: “Chúng ta này, làm chính là việc tặng hướng nghênh đón. Nam nhân tìm đến chúng ta này để vui vẻ, chúng ta nghĩ biện pháp làm cho bọn họ tận hứng!” Ta chen một câu vào này, bọn Nhĩ Khang thật đúng là ngốc! Tử Vi xinh đẹp như vậy, tìm không thấy người, đương nhiên thực có thể đã bị bán vào thanh lâu rồi! Tình tiết buồn nôn gì đâu...... [Lâu: ==!] khụ chúng ta tiếp tục. Tú bà kia nói thật là sâu sắc, còn hàm súc. Làm cho người ta vừa nghe liền hiểu, cũng không phải xem xét không đúng.
Ta đi theo phía sau Tiểu Kì, nhìn thấy nơi này đó làm việc nghênh đón hé ra khuôn mặt tươi cười, trừ bỏ cảm khái bọn họ thời vận không tốt, cho một chút đồng tình, thật sự không biết còn có thể làm gì, hiện tại ta chính là Bồ Tát bùn qua sông —— tự thân khó bảo toàn......
Năm năm a...... Cùng với tên thải hoa tặc kia sống năm năm. Người kia nhất định là biến thái! Nào có loại yêu cầu này chứ? Nhưng nương làm sao bây giờ? Để nàng một người ở nhà có sao không? Người nọ nhất định sẽ không để ta cùng nương ở với nhau. Không biết mẫu thân thế nào, hẳn là không có việc gì đi...... Thật sự là đáng chết! Ta lại thật sự giống đứa nhỏ bị lừa!
“Bính” một tiếng, lúc ta hoàn toàn còn chưa phản ứng, ta đã ngã trên mặt đất. Khi phục hồi tinh thần lại, mông đau đớn nhắc nhở ta, ta đụng vào người.
“Thu Linh?”
Vẫn là người ta nhận thức, xem ra sẽ không đắc tội người nào, sau đó thực ác tục bị kéo vào chuyện gì đó.
Ngẩng đầu, thấy Đào Tầm vẫn như cũ là một thân bạch, hắn hình như đặc biệt yêu tha thiết màu trắng.
“Tầm ca ca đau quá nga!” Làm nũng.
“Đứa nhỏ này......” Hắn thở dài một tiếng, như ta mong muốn kéo ta lên.
Vừa muốn nói lời cảm tạ, liền bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp xen vào.
“Tầm, ai vậy?”
Ta theo thanh âm nhìn qua.
Đây là một nam nhân cao lớn cẩm y hoa phục, tóc dài như tơ lụa vấn lên cao, được một mão bạch ngọc buộc lại. Mặt như quan ngọc, đặc biệt một đôi mắt chim ưng. Nhìn thấy nó, giống như mình là một con mồi bị quan sát, sẽ có một cảm giác làm cho người ta hít thở không thông. Cho nên ta lập tức dời tầm mắt đi.
“Đây là đứa nhỏ mới tới chỗ chúng ta, kêu Thu Linh.” Đào Tầm mỉm cười giới thiệu, “Thu Linh, đây là Lan Lăng Vương.”
Gì? Lan Lăng Vương? Cái kia...... Lan Lăng Vương ở trên chiến trường mang mặt quỷ anh dũng giết địch? Nghe nói hắn bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ...... Có lẽ là trùng tên.
Ta hơi hơi xoay người, nói: “Thảo dân bái kiến Vương gia.” Ân, hẳn là nên nói như vậy.
Đột nhiên một bàn tay đưa lại, nắm cằm của ta, ta bị bắt ngẩng đầu.
Một đôi mắt chim ưng gần trong gang tấc.
“Thật sự là đứa nhỏ xinh đẹp.” Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt ta.
Ta đại khí cũng không dám thở một chút, muốn nhắm mắt lại không dám.
“Ngươi sợ ta.” Khẳng định.
“Ân, có một chút.” Lo lắng một chút, ta lựa chọn nói thật.
Hắn cong môi, còn muốn nói gì đó, lại bị Đào Tầm ngắt ngang.
“Vương gia...... Ngài không muốn nghe cầm của ta?”
Ta tinh tường nhìn ra hắn trong mắt hiện lên không vui, nhưng chỉ là một cái chớp mắt.
Hắn buông ra, đứng thẳng dậy, một tay ôm chầm thắt lưng Đào Tầm, một tay khẽ vuốt hai má Đào Tầm.
“Như thế nào? Tầm ghen tị?”
Lời còn chưa dứt, liền hôn lên môi Đào Tầm.
Trời!
Ta đứng một bên, há to miệng.
Oa oa oa hiện trường nam nam hôn nồng nhiệt nha!! Hơn nữa đều là dễ nhìn! Trời ơi, ngươi rất hợp ý ta.
Ta ngẩn người xong, hôn này cũng đã xong. Đào Tầm thần tình đỏ ửng, sợi tóc hỗn độn, thở phì phò, ngã vào trong lòng Lan Lăng Vương, mà Vương gia này mặt không đỏ khí không suyễn. Hình ảnh kinh điển trong tiểu thuyết đam mĩ kìa
Hình ảnh hảo kích thích a bạn bè đồng nhân nữ của ta nhất định hâm mộ chết ta! Nếu có cameras thì tốt rồi, không, là camera!
Nhìn theo hai người rời đi, ta đứng tại chỗ mặt đỏ tim đập như trước.
“Công tử công tử, ngài như thế nào ở đây?” Tiểu Kì xa xa chạy tới, một bên trấn an lá gan của mình.”Ta vừa quay đầu, thế nhưng không nhìn thấy ngài, thật là làm ta sợ muốn chết.”
“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi!” Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, dẫn đầu đi trước.
Lan Lăng Vương: là người thứ hai trong Tứ đại mỹ nam xuất hiện trong bộ này rùi, chắc cái nơi này sinh ra toàn người đẹp thiệt =]], cái cảnh kiss kia, ta cũng muốn chứng kiến a.
Lan Lăng Vương, người đời Bắc Triều, là một trong những mỹ nam để lại cho người đời sau nhiều suy ngẫm. Xuất thân trong một gia tộc gắn liền với mùi máu và giết chóc, Lan Lăng Vương có ý chí chiến đấu mãnh liệt, song đã chết một cách oan ức vào thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp.
Sử sách chép rằng, gương mặt anh ta xinh xắn, lòng dạ can đảm, trắng tựa mỹ nhân. Nét đẹp của Lan Lăng Vương không phải là nét đẹp mạnh mẽ, mà là nét đẹp đầy nữ tính. Trong môi trường chiến đấu ác liệt, sợ người khác xem thường, vì vậy luôn phải đeo chiếc mặt nạ dữ dằn [hoặc mặt nạ bằng sắt], vì thế đôi khi Lan Lăng Vương không đánh vẫn chiến thắng.
Lan Lăng Vương tuấn tú, anh dũng, yêu binh lính như con mình, sống rất điều độ, gần như hoàn hảo, nhưng điều đó không thể giải thoát anh khỏi cái chết oan uổng của một tuyệt thế mỹ nam.
Một lần, hoàng thượng triệu kiến Lan Lăng Vương nói rằng, khanh tỏ ra rất anh dũng trong chiến đấu, tấn công vào sâu trận địa của địch, rất nguy hiểm. Lan Lăng Vương nhất thời lỡ lời, nói rằng đây là chuyện của gia đình mình. Lời của anh ta làm hoàng thượng đêm không thể nào chợp mắt được, không lẽ hắn ta muốn ra riêng? Như thế chả khác nào có ý soán ngôi sao? Lan lăng Vương là một vị võ tướng, có địa vị cao nên hoàng thượng không thể bỏ qua dễ dàng. Thế là thuốc độc được ngự ban tới tận nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.