Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày đáng giá chúc mừng.
Vì cái gì? Bởi vì ta rốt cục biến thành người bình thường! Không bao giờ lo lắng dược hiệu qua một ngày sẽ biến thành mèo! Bất quá vẫn có một chút bất mãn, hai hoa yêu kia quả nhiên không cho ta một chút chỗ trống, nói một năm chính là một năm, thời gian ăn giải dược biến thành người cũng không tính vào, hại ta mất một năm rưỡi mới được giải thoát, thật sự là khiến kẻ khác khó chịu tới cực điểm! Bất quá...... Quên đi, trong lúc đó ta cũng được một ít lạc thú, hơn nữa hiện tại tâm tình tốt như vậy, phá hủy liền rất không đáng.
Nhưng mà, nóng......
Ta nằm trên ghế lạnh, nửa chết nửa sống.
Trong phòng đốt huân hương phụ thân đặc chế, lũ muỗi ta hận nhất bởi vậy mà không quấy rối bên người, điều này làm cho ta thực vui mừng. Cơ mà, không có điều hòa không có quạt điện, chỉ dựa vào nhân lực [ cây quạt ] cùng lực lượng thiên nhiên [ gió ], thật vất vả a! Dù ta đã cố gắng rất nhiều. Tỷ như: đồ mặc trên người nè [ này cũng là chính yếu]. Ta hiện tại mặc là một cái áo tơ tằm vốn dài tay, tay áo bị ta đổi thành ngắn, cổ áo cũng bị ta dùng kéo cắt một đường thành hình chữ V, hơn nữa còn mặc một đoản khố. Ân —— rất mát mẻ! Ít nhất so với bình thường mát mẻ hơn. Ngay từ đầu mặc như vậy phụ thân nhíu mày nhìn ta thật lâu, nhưng ta luôn mãi cam đoan tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cảm lạnh cùng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bị người khác thấy, mới bất đắc dĩ không so đo với ta. Cũng bởi vì dạng quần áo mát mẻ này, làm cho ta bị ăn không ít đậu hủ. Không có biện pháp, phải hiểu là có được có mất
Bỗng nhiên bên phải truyền đến một trận gió nhẹ, ta thoải mái mà muốn thở dài. Nâng mí mắt, phụ thân một tay quạt cây quạt, một tay bưng bát nước ô mai, khom người hôn lên môi ta. Ta cười mị mắt, thỏa mãn uống ngay ngụm nước ô mai.
“Liên Nhi.”
“Ân?” Nước ô mai phụ thân pha thật không tồi!
“Còn nhớ rõ một năm rưỡi trước, người bệnh Đường môn đưa tới không?” Thanh âm ôn hòa vững vàng, không cao không thấp, cùng thanh tuyến dễ nghe của phụ thân, làm cho ta cả người đều sảng khoái.
“Ngô, Tiểu Đường? Nhớ rõ a! Hắn làm sao?” Chẳng lẽ vì xuyên qua không thích ứng được nên gặp rắc rối?
“Ta cũng không phải muốn nói tới hắn.” Phụ thân tiếp tục mỉm cười, “Liên Nhi chẳng lẽ không nhớ rõ? Ngươi chính là đáp ứng phụ thân rồi mà.”
“A?” Ta cầm bát, ngẩng đầu nhìn phụ thân. Hắn cau mày, bộ dáng thực buồn rầu.
“Liên Nhi, ngươi cư nhiên quên.” Ta có chút hắc tuyến nhìn phụ thân làm ra bộ dáng vô cùng đau đớn, làm cho ta nghĩ đến lời của người Âu Châu, ngôn ngữ cơ thể thật khoa trương.
Ta quên cái gì? Còn có quan hệ với Tiểu Đường? Đại não tốc độ vận chuyển cao lên, đáng tiếc mấy ngày qua ta chính là thoải mái y phục đến đưa tay cơm đến há mồm, đầu có chút rỉ sắt, tìm tòi nửa ngày mà một chút kết quả cũng không có. Ta không khỏi khổ sở.
“Phụ thân ngươi liền trực tiếp nói cho ta biết đi!” Loại chuyện phí cân não này thật sự làm cho ta rất là đau đầu.
“Liên Nhi của ta hình như biến ngốc rồi.” Thấy mắt ta thoáng chốc trợn tròn, phụ thân buồn cười cúi người hôn nhẹ chóp mũi của ta.”Là điều kiện chữa bệnh cho Tiểu Đường, Liên Nhi đáp ứng ta một chuyện nga!”
Hình như...... là có chuyện như vậy.
“Nghĩ ra?”
“Ách, cứ cho là vậy.”
“Mấy ngày nữa chính là lúc ngươi phải thực hiện lời hứa đó.” Phụ thân vỗ vỗ vai ta, đi ra ngoài.
“Hả?”
Vì thế ta kế tiếp bắt đầu vây quanh phụ thân, nhìn xem có hành động gì không giống bình thường không. Thật đúng là đã nhìn ra, phụ thân không biết từ nơi nào tìm được hơn mười thanh ngọc. Đúng vậy, là “thanh”! Có nhỏ có to có dài có ngắn, mỗi thanh mượt mà sáng bóng. Nhưng đều có một đầu to hơn đầu kia. Đặt bọn nó trong nồi cát, cùng một ít thảo dược không biết tên sắc cùng nhau. Hiện tại lấy ra cũng có thể ngửi được dược hương. Lấy phạm vi tri thức của ta, tạm thời không biết dùng để làm gì.
Cho đến sau giờ Ngọ mười ngày sau......
Mới vừa ăn xong cơm trưa, ta có chút hỗn loạn dựa lên giường. Chiếu trúc dưới thân lập tức bị ta làm nóng, trở mình nằm đến bên mát mẻ. Nho nhỏ thở dài một tiếng, chuẩn bị ngủ một chút.
“Liên Nhi.” Phụ thân không biết khi nào nghiêng người ngồi bên giường, khẽ hôn khóe môi của ta.
Lười mở mắt, ta cúi đầu “Ân” một tiếng.
Cảm giác bàn tay to của hắn từ vạt áo tiến vào, hết sức khiêu khích vuốt ve chung quanh, ta như thế nào cũng ngủ không được.
“Phụ thân ngươi thế nào......”
“Ngoan ”
Đại não bắt đầu hỗn độn, về nghi vấn phụ thân vì sao đột nhiên có hứng bị ta quẳng ra ngoài ngàn dặm. Tất cả lực chú ý của ta đều tập trung ở đôi tay tràn ngập ma lực của phụ thân, theo chúng dao động mà cả người run rẩy. Trước ngực, nhũ thủ, thắt lưng, bụng...... Bàn tay to đến đâu, thân thể của ta liền mẫn cảm đến ấy. Cho đến thân thể bị hai ngón tay vói vào, ta mới giống như bị hoảng sợ hơi thanh tỉnh một chút—— làm nhiều như vậy, ta vẫn không có thói quen.
“Liên Nhi......”
Ta trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ trả lời.
“Phải giữ lời hứa nha!”
Đại não mơ hồ thong thả chuyển động, không hiểu hết được ý tử những lời này của phụ thân.
Hương khí Sơn chi hoa phiêu tán trong không khí, ẩn ẩn hòa cùng một tia dược hương. Ta không khỏi có chút khẩn trương nắm chặt sàng đan dưới thân. Sau đó cúc huyệt chợt lạnh, có thứ gì đó thong thả đẩy vào. Xúc cảm —— ta kinh ngạc trừng lớn hai mắt, không dám tin hô ra tiếng.
“Phụ thân phụ thân! A...... Đó là cái gì! Cái gì vậy!”
“Ta chính là vì tốt cho thân thể Liên Nhi mà! Ngoan, ước chừng một nén nhang là tốt rồi.”
Cái, cái gì?!
“Ta không muốn ta không muốn ta không muốn!!!”
“Liên Nhi, ngươi sao có thể nói không giữ lời mà?” Thanh âm phụ thân nghe ra thực ủy khuất, giống như ta làm chuyện thiên địa không dung gì ấy.
“Ta đâu có?” Ta chịu được khác thường trong cơ thể, trừng mắt nhìn hắn.
“Đây chính là chuyện Liên Nhi đáp ứng ta, Liên Nhi hiện tại ‘ không muốn không muốn ’, không phải nói không giữ lời thì là gì?”
Ta nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể làm trừng mắt nhìn nam nhân giảo hoạt trước mắt. Thế nhưng, thế nhưng một năm rưỡi trước nghĩ tốt cái bẫy cho ta rồi, không, có lẽ còn sớm hơn nữa!
Thấy ta dáng vẻ không cam lòng không tự nguyện, phụ thân càng thêm ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Ta đây cũng là suy nghĩ vì thân thể Liên Nhi thôi. Nam nhân trong chuyện phòng the vốn không phải là đối tượng thừa nhận [aka thụ], Liên Nhi hiện tại tuổi trẻ, không có ảnh hưởng lớn gì, chờ lúc già chỉ có ngươi khổ thôi. Ngọc này sẽ hô hấp, tẩm trong dược, dược tính sẽ toàn bộ thấm vào trong ngọc, sử dụng sẽ chậm rãi phát tán ra. Nói thêm, cũng không phải muốn ngươi mỗi ngày ‘ ngậm ’, trên cơ bản năm ngày một lần là tốt rồi. Như thế nào? Còn có cái gì oán hận?”
Ta lại một lần nữa không có lời nào để nói. Biết phụ thân làm nhiều như vậy đều là vì ta thôi, nói không cảm động thì là thẹn thùng! Cơ mà cứ như vậy ngoan ngoãn “ngậm”, thật sự là có hơi nén không được, cách nói khác chính là mặt mũi không nhịn được. Vì thế ta một nhắm mắt lắc đầu, rõ ràng không có lời nào.
Phụ thân biết ta cam chịu, tâm tình vô cùng tốt cúi người hôn nhẹ hai má của ta.
“Liên Nhi ngoan của ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.